Kim Phi còn chưa kịp cầm đũa lên thì Bắc Thiên Tầm bên cạnh đã gắp một miếng xương trong đĩa đi.
Kim Phi cũng đã quen với chuyện này nên không để tâm, cầm đũa lên định ăn cơm thì đằng xa vang lên tiếng vó ngựa.
Bắc Thiên Tầm tai thính mắt tinh, sau khi nhận thấy sự bất thường, cô ấy một tay cầm xương, tay còn lại lấy một chiếc trống nhỏ từ trong ngực ra, đặt xuống đất và áp tai vào đó.
“Là ngựa chiến, có không ít người”.
Bắc Thiên Tầm ném xương đi, trở tay rút bội đao ra đứng phía trước Kim Phi.
“Mọi người đề cao cảnh giác”.
Đại Lưu cũng ném cái bánh bao vừa mới cắn một miếng đi, chỉ huy nhân viên hộ tống dàn trận phòng vệ.
Các nhân viên hộ tống cải trang cũng đều vây quanh bên cạnh xe gỗ.
Bụp bụp bụp!
Tiếng vó ngựa ngày càng gần, cũng ngày càng vang.
Kim Phi lấy kính viễn vọng ra nhìn về hướng phát ra tiếng vó ngựa.
Lập tức nhìn thấy cờ đen của tiêu cục, sau đó nhìn thấy Lạc Lan ở trong đoàn người.
“Sao cô ấy lại đến đây?”
Kim Phi không khỏi vui mừng.
Lạc Lan là người phụ trách thương hội Kim Xuyên ở kinh thành, sau khi mấy người Hàn Phong, Thiết Chùy rời khỏi kinh thành, trạm kinh thành tiêu cục Trấn Viễn và đội Chung Minh cũng tạm thời do cô ấy chỉ huy.
Lúc này Lạc Lan ra khỏi thành chắc chắn là có chuyện lớn.
Một ý nghĩ lập tức lóe lên trong đầu Kim Phi, là cô ấy tìm được Cửu công chúa rồi.
“Mọi người đừng lo lắng, là Lạc Lan đến”.
Kim Phi ra hiệu cho mấy người Đại Lưu bỏ vũ khí xuống, mình cũng đi đến bên căn cứ đợi.
Bắc Thiên Tầm không dám sơ suất, vẫn đi theo bên cạnh Kim Phi.
Lạc Lan cưỡi ngựa chiến dừng trước mặt Kim Phi.
“Chào tiên sinh”.
“Có phải có tin tức của Vũ Dương rồi không?”, Kim Phi hỏi.
Lâu như vậy rồi, Lạc Lan vẫn chưa nghe ngóng được tin tức gì của Cửu công chúa.
Một đoàn người sống sờ sờ mà như bốc hơi khỏi thế gian vậy.
Đây là vấn đề Kim Phi lo lắng nhất.
Lạc Lan biết Kim Phi sốt ruột, cũng không hành lễ mà gật đầu nói: “Có rồi! Ta vừa nhận được tin, đã tìm thấy điện hạ rồi!”
“Cô ấy ở đâu? Tại sao trước đó không tìm thấy cô ấy?” Kim Phi hỏi.
“Điện hạ bị bệ hạ giấu đi mất!” Lạc Lan đáp: “Hôm qua bọn ta nhận được tin, có người phát hiện mũi tên lệnh của thương hội Kim Xuyên chúng ta ở nhà họ Tiết phía Tây Nam kinh thành.
Ta đã điều tra, mũi tên lệnh của tất cả nhân viên hộ tống đều còn khớp, vậy nên có lẽ đó là do điện hạ bắn, nhưng khi ta sai người đi thăm dò thì căn nhà đó đã trống không, có lẽ điện hạ lại bị quân giáp đỏ chuyển đến nơi khác rồi.
“Vũ Dương bắn mũi tên lệnh ư?” Trong lòng Kim Phi bỗng nặng trĩu: “Cô ấy gặp nguy hiểm gì sao?”
“Có lẽ là không,” Lạc Dương lắc đầu: “Ta đoán điện hạ bắn mũi tên lệnh có lẽ do biết Đông Man đến xâm lược, muốn dùng cách này thông báo cho tiên sinh…”
“Đợi đã, Đông Man xâm lược là sao?”
Kim Phi cắt ngang Lạc Lan.
Nhận được tin người Khiết Đan đánh tới, mấy ngày trước Hoàng đế đã sai người thông báo cho Lạc Lan, nhưng đội buôn luôn phải đi đường, không thể nhận được tin bồ câu, Lạc Lan chỉ có thể sai người đến truyền lời.
Bắc Thiên Tầm quen thuộc xung quanh kinh thành, biết một con đường tắt nên dẫn Kim Phi đi, lại lỡ mất người mà Lạc Lan sai đến, hôm nay mới quay lại đường chính.
Lạc Lan ở kinh thành chờ mãi không thấy trả lời, đoán ra có lẽ đã lỡ tin rồi, hôm nay không đợi nổi nữa nên đích thân ra khỏi thành đón Kim Phi.
Cô ấy cũng may mắn, đúng lúc gặp được Kim Phi.
Kim Phi nghe Lạc Lan kể lại, sắc mặt càng lúc càng trở nên nghiêm trọng.