“Không cần đâu, bệ hạ quý trọng khí phách của tiên sinh, cố ý cho phép tiên sinh không cần hành lễ cúi lạy.”
Tần Trấn mỉm cười lấy ra một miếng ngọc bội trong ngực đưa cho Kim Phi: “Đây là ngọc phù bệ hạ ban tặng, tiên sinh mang theo bên người, dù gặp thánh thượng cũng được miễn hành lễ cúi lạy.”
“Tạ bệ hạ! Cũng cảm ơn Tần đô thống!”
Kim Phi nghe xong, nhanh chóng nhận ngọc phù.
Đồ tốt đấy.
Gặp Hoàng đế cũng không cần quỳ, càng không cần nói tới các quyền quý khác.
“Tiên sinh không cần cảm ơn ta, đấy là điện hạ cầu xin giúp tiên sinh.”
Tần Trấn cười nói.
Kim Phi nghe xong, trong lòng bừng tỉnh.
Lúc đầu Cửu công chúa nhắc tới chuyện cho Kim Phi vào triều làm quan, sau khi Kim Phi từ chối, Cửu công chúa đã truy hỏi nguyên nhân tới cùng.
Kim Phi nói một vài nguyên nhân khách quan, sau đó trêu chọc nói quy củ của kinh thành rườm rà, gặp ai cũng phải hành lễ quỳ lạy, y không chấp nhận được.
Lúc đó chỉ thuận miệng trêu chọc, không ngờ Cửu công chúa lại ghi trong lòng, còn giúp y xin một cái ngọc phù.
“Bây giờ Vũ Dương vẫn ổn chứ?” Kim Phi hỏi.
“Vẫn ổn, chỉ là biết người Đông Man tới xâm lực, điện hạ hơi sốt ruột, bảo ta gửi thư giúp, ta không đồng ý nên điện hạ bắn mũi tên lệnh, điểm dừng mà chúng ta điều hành nhiều năm, đã bị điện hạ để lộ như vậy.”
Tần Trấn lắc đầu, lấy một bức thư trong ngực ra: “Đây là thư điện hạ bảo ta đưa cho tiên sinh.”
Lúc này Lạc Lan đứng một bên mới biết mũi tên lệnh kia là thế nào.
Kim Phi nhận thư, nhìn nút xi một cái, xác nhận là con dấu của Cửu công chúa, sau đó mới xé mở.
Xem thư xong, Kim Phi im lặng rất lâu.
Từ trước tới nay, Cửu công chúa đều rất kiêu ngạo.
Cho dù là lúc thân mật, trong hầu hết thời gian Cửu công chúa đều là bên chủ động.
Nhưng lúc này, thái độ ở trong thư của Cửu công chúa lại hạ xuống cực kì thấp, gần như dùng giọng điệu khẩn cầu, cầu Kim Phi nể mặt người dân, tạm thời buông bỏ sự không hài lòng với Đại Khang, nhất định phải tới kinh thành giúp Hoàng đế đẩy lùi Đông Man.
“Bây giờ người Đông Man tới đâu rồi?”
Kim Phi thu thư lại, nhìn Tần Trấn.
Tần Trấn nghe xong, trong lòng không khỏi vui sướng.
Là một người trung thành tuyệt đối với Hoàng đế, anh ta không chỉ là đô thống của tiểu đoàn 1 quân giáp đỏ, mà còn là Tam đương gia của Cục tình báo Đại Khang.
Lúc đầu sau khi Kim Phi đẩy lùi người Đảng Hạng ở thành Vị Châu, Cục tình báo đã từng thăm dò thông tin của Kim Phi.
Tần Trấn cực kì hiểu Kim Phi.
Nếu như người khác bị Hoàng đế hẹn gặp, để cùng bàn kế đẩy lùi quân địch, sợ là đã sớm phủi mông chạy mất rồi.
Nhưng Kim Phi có đồng ý hay không, trước khi tới đây Tần Trần không chắc chắn tí nào.
Từ cách làm thơ và hành vi của Kim Phi, không khó để đoán, y là một người không thích phiền phức, cũng không hứng thú gì với chuyện làm quan.
Bây giờ Kim Phi chủ động hỏi về tình hình người Đông Man, rõ ràng là đồng ý rồi.
Cục đá trong lòng Tần Trấn rơi xuống đất, nhưng trên mặt không để lộ ra, đáp lại: “Đội kị binh tiên phong của người Đông Man, sáng nay đã tới bờ bắc sông Hoàng Hà, quân đội chủ lực đang cách mấy chục dặm, ước tính chắc là chiều và đêm nay tất cả sẽ tới nơi.”
“Thuyền bè ở ven bờ và cầu phao trên sông Hoàng Hà đã xử lí hết chưa?” Kim Phi lại hỏi lần nữa.
“Tất cả cầu phao đã bị phá bỏ, thuyền bè ở hàng trăm dặm ven bờ, cho dù là thuyền buôn hay thuyền cá, tất cả đều bị đưa tới trấn Đẩu Môn cách đó trăm dặm.
Sau khi Tần Trấn trả lời xong, hỏi: “Tiên sinh, ngài chắc chắn muốn chống lại Đông Man ư?”