Có hai con ngựa chiến từ hướng của kinh thành chạy tới, trên mỗi con là một nha dịch.
Thấy mấy người Kim Phi, nha dịch từ rất xa đã bắt đầu đi chậm lại, đặt tay lên chuôi đao.
Nhận ra người của tiêu cục Trấn Viễn, nha dịch mới yên tâm, thúc ngựa lên phía trước hô: “Ai là chủ nhà?”
“Là ta!” Người mẹ chồng vội vàng chạy ra, hỏi: “Hai vị quan gia có gì căn dặn?”
“Người Đông Man sắp tới đây rồi, nếu không muốn chết thì nhanh chóng gói ghém đồ đạc chạy xa ra chút.” Nha dịch nói.
“Cái gì, người Đông Man sắp tới rồi?” Người mẹ chồng nghe vậy, sắc mặt lập tức hiện lên vẻ sợ hãi.
Mười năm trước, người Đông Man từng bao vây kinh thành một lần, chồng của bà đã bị người Đông Man giết chết vào lúc đó.
Bà và con trai nấp ở trong giếng nước mới tránh được một kiếp.
Bây giờ chỉ vừa nghĩ tới người Đông Man, bà lại cảm thấy như trời sắp sụp đổ.
Nhắc nhở xong người mẹ chồng, nha dịch lại nhìn về phía mấy người Kim Phi: “Các huynh đệ của tiêu cục Trấn Viễn, các người cũng mang đồ đạc quay về đi, đừng đi về phía trước nữa, đến kinh thành rồi các người cũng không vào được đâu, cổng thành đã đóng rồi.”
“Cổng thành đóng rồi sao?” Kim Phi cau mày hỏi: “Đóng lúc nào vậy? Người Đông Man đã qua sông rồi sao?”
Nha dịch đến trước để thông báo cho người dân rời đi, y có thể hiểu.
Như vậy không chỉ có thể tránh được việc người dân vô tội phải bỏ mạng, cũng tránh cho người Đông Man tới cướp giật ở xung quanh, thu được vật tư.
Nhưng đóng cổng thành là việc mà Kim Phi không ngờ tới.
Người Đông Man đã qua sông nhanh như vậy sao?
Chiến dịch ở dốc Đại Mãng giờ đã truyền tới kinh thành, các tiên sinh kể chuyện đương nhiên sẽ không thể nào bỏ qua câu chuyện dựa trên thực tế ở huyện này được.
Có ba nhân vật mà bọn họ thích kể nhất trong câu chuyện này.
Đầu tiên đương nhiên là Kim Phi.
Thứ hai là Cửu công chúa, người đầu tiên trong lịch sử đánh trống trước trận chiến.
Thứ ba là nhân viên hộ tống tiêu cục Trấn Viễn.
Đặc biệt là chuyện Trương Lương dẫn 500 quân áo giáp đen đột phá vòng vây và lúc đoạt ấn soái trại địch được các tiên sinh kể chuyện miêu tả rất thần kỳ.
Mấy tháng gần đây, người dân trong kinh thành đi ngang qua cổng tiêu cục Trấn Viễn, ai mà không ca ngợi một tiếng chứ?
Đám tể tướng trên cấp quan thất phẩm lúc nào cũng bị người ta coi thường.
Nha dịch trong kinh thành ai cũng là đứa oắt con, nhưng ra đến bên ngoài thì lại trở thành ông lớn.
Thấy nha dịch vùng khác, người dân cũng sẽ không nhìn thẳng vào đối phương.
Nhưng đối mặt với tiêu cục Trấn Viễn, tâm trạng của đám nha dịch cũng vô cùng phức tạp.
Một mặt, bọn họ cảm thấy mình có địa vị, công việc ổn định, mạnh hơn đám nhân viên hộ tống vào nam ra bắc, dãi nắng dầm mưa kia nhiều.
Ở một phương diện khác, bọn họ lại rất ngưỡng mộ quyền lợi của nhân viên hộ tống và danh tiếng của tiêu cục Trấn Viễn.
Nhìn nhân viên hộ tống được cưỡi trên lưng ngựa chiến cao lớn, rồi nhìn lại con la và ngựa dưới mông, trong lòng hai tên nha dịch nói không ghen tị thì chắc chắn là nói dối.
Cộng thêm câu hỏi không hề khách sáo vừa rồi của Kim Phi khiến tên nha dịch trẻ hơn suýt chút nữa thì mở mồm ra chửi.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, hắn đã bị tên nha dịch già lườm nguýt.
Dù sao thì tên nha dịch già cũng đã làm việc được vài năm, ánh mắt cũng trở nên nham hiểm hơn nhiều.
Thấy nhân viên hộ tống vây quanh Kim Phi cũng biết rằng y không phải nhân viên hộ tống bình thường.
Hắn thăm dò: “Vị huynh đệ này là?”