Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Cô ấy quay đầu nhìn Kim Phi, phát hiện Kim Phi khẽ gật đầu, lên tiếng: “Đây là Đại đương gia của tiêu cục thương hội chúng ta, Nam tước Thanh Thủy... Kim tiên sinh!”

“Kim tiên sinh? Là Kim tiên sinh đã đánh bại người Đảng Hạng ở Thanh Thủy Cốc sao?”

Nha dịch nghe vậy, sợ hết hồn hết vía.

Tên nha dịch trẻ hơn than thầm một tiếng nguy hiểm quá.

May mà vừa rồi sư phụ đã ngăn cản hắn.

Bà lão đứng bên cạnh trợn tròn mắt, nhìn Kim Phi với ánh mắt không thể tin nổi.

Miệng bà ấy run run, cả người ngây ngẩn.

Danh tiếng của Kim Phi ở kinh thành thật sự rất lớn.

Lúc này, hầu hết người dân đều không được đi học, cả đời chỉ ở trong xóm làng, nói dễ nghe thì là chất phác, nói khó nghe một chút thì là suy nghĩ đơn giản, khó nghe hơn nữa thì chính là ngu, các tiên sinh kể chuyện nói gì thì bọn họ tin ngay cái đó.

Cho nên trong lòng rất nhiều người dân Đại Khang đã ấn định rằng Kim Phi chính là thần tiên.

Thấy nhân vật trong truyền thuyết thế này, suy nghĩ đầu tiên của bà lão chính là quỳ xuống đất dập đầu một cái.

“Ti chức Diêu Xuân Dương, bái kiến Kim tiên sinh!”

Tên nha dịch già vội vàng xuống ngựa, cung kính hành lễ với Kim Phi.

“Người Đông Man đã qua sông chưa?”

Kim Phi hỏi lại.

Lần này, nha dịch không dám ra oai nữa, vội vàng đáp: “Bẩm tiên sinh, người Đông Man tạm thời vẫn chưa qua sông.”

“Vậy tại sao cổng thành lại đóng?”

“Chuyện này... ti chức không biết.” Nha dịch lắc đầu nói: “Chúng ta chỉ nhận lệnh đi giải tán người dân trong phạm vi ba mươi dặm thôi.”

“Các ngươi nhận lệnh lúc nào?”

“Sáng sớm hôm nay ạ.”

“Cổng thành đóng rồi, làm sao các ngươi về được?”

“Bổ đầu đại nhân nói, canh ba giờ Dậu, cổng thành sẽ mở ra trong vòng một nén nhang cho bọn ta trở về thành.”

“Được, ta biết rồi, các ngươi đi làm việc đi.”

Kim Phi gật đầu với nha dịch, không hỏi gì thêm nữa.

Đối phương chỉ là một nha dịch, hiểu biết có hạn, có hỏi thì cũng không hỏi được gì.

Sau khi nha dịch rời đi, Kim Phi ngẩng đầu nhìn mặt trời: “Mọi người dỡ đồ xuống, nhanh chóng lên đường!”

Bà lão nghe Kim Phi nói vậy, do dự một lát rồi vẫn lấy can đảm lên tiếng: “Kim... Kim tiên sinh...”

Gọi xong, bà lại tiếp tục do dự.

“Đại nương có chuyện gì không?” Kim Phi hỏi.

“Tiên sinh, theo lý mà nói, ngài để đồ ở chỗ của ta, ta chắc chắn sẽ trông chừng giúp ngài, nhưng... nhưng nếu người Đông Man tới đây, ta phải dẫn Quế Phương và cháu gái chạy thoát thân...”

“Đại nương, người nên đi thì cứ đi, chúng ta sẽ tự sai người ở lại trông đồ.”

Kim Phi không hề nói chắc rằng y sẽ đánh đuổi người Đông Man, cũng không giữ đối phương lại, mà chỉ ra hiệu cho Đại Lưu lấy một túi gạo kê đưa cho bà lão: “Chút lương thực này coi như là lòng thành của chúng ta, đại nương mang theo mà dùng nhé.”

“Như vậy sao được?” Bà lão vội xua tay.

“Đại nương, chẳng lẽ người không nể mặt tiên sinh nhà ta sao?”

Lạc Lan: “Cầm lấy đi, tiên sinh còn đang bận đó.”

Bà lão thấy Lạc Lan nói vậy, không biết làm gì khác ngoài nhận lấy gạo kê.

Nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội bắt đầu dỡ hàng, Đại Lưu đọc tên vài nhân viên hộ tống bảo bọn họ ở lại trông chừng.


“Để lại mấy con ngựa chiến cho các anh em.”
Advertisement
';
Advertisement