Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Đương nhiên là thật.” Kim Phi nói: “Nhưng mà phải đợi ta đánh lui người Đông Man mới có thể dẫn các người trở về được.”

“Không sao, chúng ta tình nguyện đợi ngài.” Bà lão vội vàng gật đầu.

Cô con dâu cũng vô cùng xúc động.

Trong mấy tháng nay, họ đã nghe đám nhân viên hộ tống nói về làng Tây Hà rất nhiều lần nên cũng rất khao khát được tới xưởng dệt.

“Tiên sinh, hàng dỡ xong rồi, có thể đi được rồi.”

Đại Lưu tới báo cáo.

“Chiến thần ca ca, nhất định phải đánh bại người Đông Man, A Xuân chờ huynh!”

Cô bé vẫy tay với Kim Phi.

“Chắc chắn rồi!”

Kim Phi gật đầu với cô bé một cái rồi nhảy lên ngựa.

Mặc dù không có hàng hóa nhưng cung nỏ hạng nặng và lựu đạn vẫn phải mang theo, hơn nữa hầu hết nhân viên hộ tống không có ngựa chiến, tốc độ đi đường cũng không quá nhanh.

Mãi tới khi chạng vạng, đoàn người Kim Phi mới chạy tới ngoài cổng Tây của kinh thành.

Cổng thành quả nhiên đã đóng giống như lời nha dịch nói, có rất nhiều bách tính tụ tập ở bên ngoài cổng thành.

“Tiên sinh, bây giờ đã là giờ Dậu một khắc, chờ một lát nữa là có thể vào thành rồi.”

Lạc Lan sợ Kim Phi vội, tiến lên nói.

“Vậy thì chờ một lát.” Kim Phi dửng dưng gật đầu.

Nếu là huyện phủ Kim Xuyên, Kim Phi còn có thể bảo nhân viên hộ tống tới gọi cửa, lính canh cửa có thể sẽ nể mặt tiêu cục Trấn Viễn.

Nhưng kinh thành khắp nơi đều là bọn quyền quý, Nam tước Thanh Thủy như Kim Phi mà tới gọi trước cổng thành thì chỉ có tự rước nhục vào thân.

Cổng thành không mở, y chỉ có thể chờ.

“Người Đông Man sắp đánh tới rồi, bọn họ không mau chóng chạy ra ngoài, còn vội vã trở về thành làm gì?”

Một nhân viên hộ tống nhìn bách tính đứng tụ tập ở cổng, chán nản hỏi.

Trước đây, lúc đi lính ở Tây Bắc, mỗi lần người Đảng Hạng đánh tới, người dân ở thành trì kế cận hầu như đã chạy trốn hết rồi.

“Kinh thành và không giống biên cương, biên cương mà gặp người Đảng Hạng và người Đông Man, chống đỡ không được mấy ngày thì đã bị phá, ở yên trong thành chính là chờ chết.”

Một nhân viên hộ tống già nói: “Kinh thành tường cao dày, còn có Ngự Lâm Quân canh giữ, bệ hạ và quý tộc trong triều đều ở đây, chắc chắn sẽ không bị công phá, thế nên người dân trở về thành mới là an toàn nhất, nếu ở ngoài thành, gặp phải người Đông Man càn quét vậy thì xong đời.”

“Thì ra là như vậy.” Nhân viên hộ tống kia bừng tỉnh.

Đám nhân viên hộ tống trò chuyện, từng giây từng phút, rất nhanh đã tới canh ba giờ Dậu.

Nhưng cổng thành vẫn đóng kín, hoàn toàn không có dấu hiệu mở ra.

“Tại sao vẫn chưa mở cổng?”

Lạc Lan quay đầu nhìn trợ thủ: “Đi hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra?”

Trợ thủ đáp lại một tiếng, nhảy xuống ngựa chiến, chạy tới cổng thành.

Sau chốc lát, trợ thủ trở lại: “Tiên sinh, chưởng quầy, lính canh cổng thành nói, hôm nay cổng thành không mở!”

"Không mở? Tại sao?" Lạc Lan hỏi.

"Quân bảo vệ không nói." Trợ thủ trả lời.

"Vậy có nói là khi nào mở không?"

"Cũng không nói." Trợ thủ lại lắc đầu: "Những quân bảo vệ trên tường thành chỉ yêu cầu người dân phía dưới thành nhanh chóng giải tán, không tụ tập dưới thành, không nói thêm gì khác cả."

Hiện tại người Đông Man đã đến bờ bắc Hoàng Hà, nếu không vào được thành, nếu người Đông Man vượt sông qua, vậy thì sẽ rất nguy hiểm.


Lạc Lan cũng không quyết định được, nhìn về phía Kim Phi hỏi: "Tiên sinh, bây giờ làm thế nào đây?"
Advertisement
';
Advertisement