Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Đáng tiếc lực của ông ta quá yếu, nghiên mực lại quá nặng, chỉ ném xa được mấy thước rồi rơi xuống đất.

“Lão già chết tiệt, ông còn dám gọi một tiếng nghịch tử nữa, bổn vương cắt lưỡi ông!”

Thái tử trợn mắt nhìn Hoàng đế, nghiến răng nghiến lợi nói.

Trần Cát bị doạ sợ, vốn còn muốn mắng tiếp bèn cố gắng nuốt vào.

Thái tử cười khẩy, hai mắt giống như sói đói, nhìn chằm chằm Trần Cát đang ngồi trên long ỷ.

Trần Cát thuở thiếu thời rất phong lưu, mười mấy tuổi đã sinh ra Thái tử.

Hoàng đế thời phong kiến đều là làm cả đời, Hoàng đế cũ chết, Thái tử mới có thể kế vị.

Trần Cát tuổi trẻ đã ngồi lên long ỷ, là vì cha ông ta giao tranh với phương Bắc thất bại mấy lần liên tiếp, bị đả kích sâu sắc rồi chết sớm.

Thái tử Trần Trạch Hựu lại không may mắn như vậy.

Trần Cát căn bản không có khí phách của Hoàng đế đời trước, chỉ biết ngâm thơ vẽ tranh, vơ vét bảo vật trong thiên hạ.

Việc ăn uống của Hoàng đế thì khỏi phải nói, chi phí ăn uống đều là tốt nhất, lại vô tâm không bận tâm chuyện triều chính, vậy nên sức khỏe rất tốt.

Thái tử chỉ nhỏ hơn so với Hoàng đế mười mấy tuổi, có thể là vị đắm chìm trong tửu sắc một thời gian dài, cộng thêm việc lo sợ Hoàng đế sẽ phế truất vị trí Thái tử, nên trông hắn còn già hơn cha mình.

Nếu như ngồi yên chờ kế vị, có thể hắn sẽ chết trước, còn Trần Cát vẫn có thể nhảy múa vui chơi.

Hơn nữa ban đầu chuyện ở thanh lâu, Trần Cát đã cảm thấy hắn đã làm mất sạch mặt mũi hoàng thất, ông ta vô cùng thất vọng, không chỉ một lần công khai đề cập đến việc lập thái tử mới.

Cho nên khi các quý tộc tìm đến Thái tử, đề nghị bức vua thoái vị, ép Trần Cát nhường ngôi, Thái tử đã đồng ý không chút do dự.

“Bệ hạ, bản thân ngài không thích chính sự, Thái tử điện hạ cũng là hiếu thảo giúp ngài phân ưu, hai cha con cần gì phải trở mặt thành thù chứ?”

Thượng thư bộ Lễ lần nữa tiến lên khuyên nhủ: “Hạ chiếu thư đi!”

“Hành động hiếu thảo? Ha ha ha…”

Trần Cát giống như vừa nghe được chuyện cười hài nhất thiên hạ, cười đến rơi nước mắt.

Sau khi cười xong, ông ta nhìn Thái tử nói: “Nghịch tử…”

Nhưng ông ta còn chưa nói hết câu đã bị Thái tử cắt ngang: “Lão già chết tiệt, ông không cần lưỡi nữa sao?”

“Haha, sắp chết rồi còn quan tâm đến một cái đầu lưỡi à?”

Trước đó Trần Cát bị doạ sợ nhưng ở thời khắc sinh tử đột nhiên nghĩ thông.

Ông ta biết, trong lòng Thái tử có rất nhiều điều bất mãn đối với ông ta, sau khi thoái vị, chắc chắn sẽ sống không bằng chết.

Vậy nên lúc này Trần Cát sinh ra ý nghĩ muốn chết.

Khi một người đến thời điểm ngay cả cái chết cũng không sợ thì còn phải sợ cái gì nữa chứ?

Hơn nữa trong khoảnh khắc này, Trần Cát đã nghĩ thông rất nhiều chuyện.

“Trẫm thật hối hận vì không nghe theo Vũ Dương, sớm phế bỏ ngươi, sớm xử lý những gia tộc quyền thế!”

Trần Cát cười khẩy nhìn Thái tử nói: “Nghịch tử, trên danh nghĩa cha con, trẫm sẽ dạy ngươi một lần cuối cùng, những gia tộc quyền thế này chính là những con sói hoang, nếu ngươi ngồi lên long ỷ, phải nhớ loại bỏ bọn chúng, nếu không giang sơn của nhà họ Trần sẽ đổi chủ, ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”

“Câm mồm, ông dám nguyền rủa bổn vương!”

Thái tử nghe xong giận dữ giậm chân: “Người đâu, cắt lưỡi ông ta cho ta!”

“Điện hạ ngài bớt giận,” Thượng thư bộ Lễ vội vàng đứng lên hoà giải: “Bệ hạ, ngài đang muốn gì thế, chỉ cần hạ một cái chiếu thư là xong, phải làm ầm ĩ đến mức này sao?”

Advertisement
';
Advertisement