Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Thế nhưng có hai người từng trải trên sa trường là Chung Ngũ và ông Triệu ở đây, những cao thủ này hoàn toàn không tìm ra được bất cứ cơ hội nào.

Đại bộ phận đều bị giết sạch ngay từ khi còn chưa lên tới sườn núi.

Bên trong đại bản doanh Đảng Hạng, sĩ khí gần như hạ thấp tới cực điểm.

“Đại soái, cứ tiếp tục thế này thì không được đâu”.

Trác Bản cau mày nói: “Các anh em đã hai ngày chưa được ăn gì rồi, còn không tìm được gì để ăn thì sẽ chết đói mất”.

“Thông báo cho nhà bếp giết một tốp chiến mã trước để mọi người ăn một bữa no”.

Lý Kế Khuê bất lực hạ lệnh.

Đối với kỵ binh mà nói, chiến mã chẳng khác gì người anh em, vậy nên trong quân mới nghiêm cấm giết thịt chiến mã.

Thế nhưng hiện giờ Lý Kế Khuê đã chẳng thể quan tâm được nhiều như vậy nữa.

Tối ngày hôm đó, nhà bếp giết một trăm con ngựa.

Nói một trăm con ngựa nghe có vẻ nhiều, thế nhưng quân Đảng Hạng cộng thêm đội vận chuyển lương thực phụ trợ, thợ thủ công và đủ loại binh chủng khác nhau, tổng cộng gần ba mươi nghìn người, một trăm con ngựa nào có đủ ăn?

Chỉ là miễn cưỡng lót dạ mà thôi.

Càng đòi mạng hơn là cỏ cho chiến mã cũng bị Thiết Lâm Quân đốt sạch, Thanh Thuỷ Cốc đều là những dãy núi dốc đứng, thợ săn lâu năm muốn trèo lên cũng không dễ dàng chứ huống hồ là chiến mã.

Người còn có thể giết ngựa ăn thịt, thế nhưng ngựa thì ăn gì?

Chỉ có thể bị bỏ đói.

Đói hai ngày vấn đề vẫn chưa lớn, tới ngày thứ sáu, chiến mã Đảng Hạng đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng chết đói với số lượng lớn.

Ngày thứ bảy, ngày thứ tám, chiến mã chết đói ngày càng nhiều.

Tới ngày thứ chín, chiến mã trong quân đã chết đói tới chín mươi phần trăm.

Binh sĩ một ngày ba bữa ăn thịt ngựa cũng chẳng ăn hết.

Lúc này đã tới cuối xuân, thời tiết bắt đầu trở nên nóng nực, trong quân chính chiến phía Nam lần này lại không có đủ muối để ướp, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiến mã thối nát.

Đợi tới ngày thứ mười, ngoại trừ chiến mã của tướng lĩnh chủ chốt ra thì những chiến mã khác căn bản đều đã chết đói toàn bộ.

Ngay cả chiến mã của Lý Kế Khuê cũng đói tới độ gầy rạc đi.

“Đại soái, thịt ngựa để thêm vài hôm sẽ hỏng hết, tiếp theo chúng ta chẳng còn bất cứ thứ gì có thể ăn được nữa rồi”.

Trác Bản tìm tới Lý Kế Khuê, đề nghị: “Nhân lúc hiện giờ các anh em vẫn còn sức lực thì đánh lên núi Thanh Thuỷ thêm một lần nữa đi”.

“Có ăn chắc không?”

Lý Kế Khuê hỏi.

“Không”.

Trác Bản bất lực lắc đầu.

Mười ngày vừa qua, cách gì có thể nghĩ hắn đều nghĩ tới cả rồi, thế nhưng vẫn chẳng thể tiến lên núi Thanh Thuỷ được một bước, cũng chẳng chạy ra được khỏi hẻm núi.


“Khánh Hoài thật sự quá hiểm độc!”

Advertisement
';
Advertisement