Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)


“Trương thống lĩnh, thuyền đánh cá mà ngài bảo chuẩn bị đều ở đây!”

Vị quan của Cục tình báo chỉ vào dòng sông nói.

Hiện tại Trương Lương không chỉ là người đứng đầu của tiêu cục Trấn Viễn, mà còn là phó thống lĩnh của quân Trấn Viễn.

Bình thường Kim Phi không quản mọi việc, nên thật ra phó thống lĩnh không khác thống lĩnh là bao.

Nương theo ánh sao mờ ảo, Trương Lương thấy một hàng thuyền đánh cá đang đậu trên sông.

“Đại đội một, hai canh gác ở đây, còn những người khác lên thuyền.”

Trương Lương khẽ nói: “Cẩn thận, chú ý dưới chân, đừng để rơi xuống nước.”

Các nhân viên hộ tống bắt đầu xếp hàng để lên thuyền.

Trời quá tối, nhân viên hộ tống vừa không đốt đuốc, vừa phải dắt ngựa nên tốc độ rất chậm, mãi đến rạng sáng, toàn bộ nhân viên hộ tống mới đổ bộ lên bờ Bắc.

“Trương thống lĩnh, cách đây hơn mười dặm là doanh trại của Đông Man, mọi người phải cẩn thận!”

Vị quan Cục tình báo nhắc nhở.

Trương Lương chỉ có vài nhân viên và vài trăm con ngựa, nếu bị người Đông Man phát hiện, chắc chắn sẽ chết.

Trong mắt những người ở Cục tình báo, đám người Trương Lương là bia đỡ đạn mà Kim Phi phái đến.

“Không sao.” Trương Lương vỗ vai quan viên Cục tình báo: “Các ngươi về đi, chú ý tín hiệu!”

“Trương thống lĩnh yên tâm, ta sẽ bố trí người hàng đêm canh giữ ở đây, thấy tín hiệu, sẽ phái thuyền đến tiếp ứng mọi người!” Quan viên Cục tình báo vội vỗ ngực bảo đảm.

Trương Lương gật đầu, dưới sự hướng dẫn của người dẫn đường, anh ta đưa theo nhân viên hộ tống đi trong bóng tối.

Ở bờ bắc sông Hoàng Hà, doanh trại của người Đông Man kéo dài trăm dặm.

Trời mới tờ mờ sáng, doanh trại đã dần trở nên náo nhiệt.

Trong lều chủ soái, người đàn ông vạm vỡ có vết sẹo trên mặt uống một hơi hết sạch bát sữa dê, thuận tay vuốt râu, hỏi: “Vẫn chưa tìm được thuyền qua sông sao?”

“Bẩm Đại vương, bọn Nam Man biết chúng ta sẽ đến, sớm đã đưa toàn bộ thuyền đánh cá đi rồi.”

Một vị phó tướng quỳ xuống, đáp: “Thuộc hạ đã phái người tìm dọc bờ sông.”

“Không phải chúng ta có người trong triều đình Nam Man sao, sao không hỏi thẳng?”

Đại vương Yakimo hỏi.

“Hình như trong triều đình bọn Nam Man đã xảy ra chuyện, hiện tại tất cả cửa thành đều bị phong tỏa, thám tử trước kia từng truyền cho chúng ta cũng không tìm thấy nữa…”

“Xảy ra chuyện gì?” Yakimo hỏi.

“Thuộc hạ vẫn chưa biết, còn đang điều tra.”

“Cái này không biết, cái kia không biết, ngươi có ích gì chứ?”

Yakimo không kiên nhẫn nói: “Ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, ta muốn ba ngày nữa phải qua sông, nếu đến lúc đó ngươi không tìm được thuyền, thì tự đi gặp Diêm Vương đi!”

“Vâng!” Phó tướng quỳ xuống vội lui ra ngoài.

Khi đến cửa, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này người Đông Man vẫn còn trong thời kỳ bộ lạc, giai cấp thống trị còn tàn bạo hơn Đại Khang.

Bộ lạc nhỏ không chỉ phải cung cấp dê bò chiến mã cho bộ lạc lớn, mà còn phải đi chiến đấu cùng bộ lạc lớn.

Nếu phản kháng, toàn bộ đàn ông trong bộ lạc sẽ bị giết, còn phụ nữ, trẻ em, ngựa, bò, dê sẽ bị bộ lạc lớn mang đi xem như là chiến lợi phẩm.

Vương Đình là bộ lạc lớn nhất trong tất cả các bộ lạc, được mệnh danh là sở hữu vô vàn ngựa chiến và trăm ngàn dũng sĩ.

Lúc này thảo nguyên là nơi không có luật pháp cơ bản, sự sống và cái chết đều nằm trong tay thủ lĩnh của bộ lạc lớn.

Advertisement
';
Advertisement