Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Quan viên thấy nói không hơn được Cửu công chúa, quay đầu nhìn Trần Cát: “Xin bệ hạ suy nghĩ kỹ, đừng quên vết xe đổ của tiên hoàng, cũng đừng quên lịch sử, tình hình lịch sử chung, đánh với quân phía bắc chắc chắn sẽ thua! Bây giờ cho người Đông Man chút đồ thừa còn có thể đuổi đi, một khi đánh rồi, e rằng chỉ đồ thừa thì không thể giải quyết được…”

“Im miệng!”

Cửu công chúa lại quở trách: “Tiên hoàng chinh chiến cả đời, đến lúc chết cũng đang nghĩ cách thu phục mười sáu châu ở Yến Vân, ngươi không xứng nhắc đến tiên hoàng!”

Thật ra, kiếp trước Kim Phi học lịch sử cũng từng nghe đến cách nói ‘đánh với quân phía bắc chắc chắn sẽ thua’ này.

Nhìn lại lịch sử đời trước, không mấy trận đánh với quân phía bắc mà thành công.

Đặc biệt là mười sáu châu Yến Vân, từ khi bị vua bù nhìn Thạch Kính Đường nhường đi, mấy trăm năm nay, có vô số tướng sĩ muốn thu phục nhưng đều thất bại cả.

Trong đó đến cả anh hùng dân tộc Nhạc Phi cũng chưa hoàn thành được ý nguyện này.

Mãi cho đến hơn bốn trăm năm sau, Chu Nguyên Chương lập ra nhà Minh, mười sáu châu Yến Vân mới quay về vương triều Trung Nguyên.

Lịch sử ở thế giới này cũng không khác mấy với kiếp trước của Kim Phi.

Mấy triều đại trước Đại Khang cũng đều từng chiến đấu với dân tộc du mục phương Bắc nhưng hầu như đều thất bại.

Vậy nên rất nhiều người cho rằng đánh với quân phía bắc chắc chắn sẽ thua.

Đây cũng là lý do Kim Phi rất nể phục tiên hoàng Trần Vũ.

Trần Vũ biết rõ đánh về phía bắc rất có khả năng thất bại nhưng từ đầu đến cuối đều nỗ lực để thu phục mười sáu châu Yến Vân, cả đời phát động hai lần cuộc tấn công về phía bắc.

Tuy đều thất bại nhưng ít nhất dám đánh dám liều, không làm con rùa rụt cổ!

Tuy bại mà vinh!

Cửu công chúa thấy đại thần phái chủ hòa vẫn muốn nói, lập tức to giọng:

“Kim tiên sinh từng nói, một quốc gia, một dân tộc muốn đứng lên, muốn hưng thịnh thì nhất định phải có quyết tâm thiên tử trấn thủ quốc môn, quân vương trấn thủ xã tắc!

Vậy nên từ hôm nay, Đại Khang ta không bao giờ nhường đất! Không cống nạp! Không hòa thân! Không bồi thường!”

Nói xong cô ấy lại nhìn Trần Cát: “Tuy Vũ Dương là thân con gái nhưng lại mang dòng máu hoàng thất, là một thành viên của Đại Khang, sau khi đánh đuổi được Đông Man, con bằng lòng thay phụ hoàng đến biên cương trấn thủ đất nước, chỉ cần con chưa chết thì vó ngựa của bọn ngoại tộc đừng hòng bước vào đất Trung Nguyên!”

Trần Cát vốn là người khá cảm tính, Cửu công chúa sục sôi ý chí như vậy, ông ta cũng dâng trào nhiệt huyết.

“Chúng thần nguyện theo bệ hạ, công chúa điện hạ bảo vệ đất nước, đánh đuổi giặc ngoài, đến chết mới thôi!”

Khánh Quốc công và đám đại thần phái chủ chiến vội vàng quỳ xuống hô lên.

Cửu công chúa thấy vậy càng hăng hái, tiếp tục nói: “Kim tiên sinh còn nói, đời người muôn thuở ai không chết, cốt giữ lòng son rọi sử xanh! Con người đều phải chết, Trần Văn Nhi con thà chết đứng chứ không chết quỳ!

Con tin rằng dù con có chết trên chiến trường cũng sẽ lưu danh tráng sĩ trong sử sách! Phụ hoàng mở ra thời đại mới cũng sẽ trở thành minh quân trong sử sách!”

Nói xong cô ấy chỉ vào đại thần phái chủ hòa mắng: “Còn các ngươi, chắc chắn sẽ vì sự hèn nhát yếu đuối mà bị người đời sau chửi rủa!”

Hai đại thần phái chủ hòa bị mắng cho không ngóc đầu nổi, còn Trần Cát thì xúc động đến nỗi mắt sắp đỏ hoe!

“Ban thưởng” cho Đông Man, Đảng Hạng mấy năm nay của Đại Khang thật ra chính là cống nạp cầu hòa, đưa mười sáu châu Yến Vân cho người Đông Man chính là nhường đất.

Hòa thân thì càng không phải nói, mỗi lần ban thưởng đều phải đưa một vài cô gái sang Đông Man, Đảng Hạng.

Những cô gái này thường xuất thân từ cung Tú Nữ, nhưng lại nói với bên ngoài là con gái nuôi của hoàng thất.

Làm Hoàng đế nhiều năm như vậy, mong ước lớn nhất của Trần Cát là để lại danh tiếng tốt trong sử sách.

Advertisement
';
Advertisement