Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Lúc này không có quyền quý nào trong sạch cả, muốn tìm được chứng cứ tội ác của họ cũng quá đơn giản.

Cửu công chúa lập ra một bản danh sách, Tần Trấn và người của Cục tình báo chỉ mất mấy ngày đã thu thập đủ chứng cứ, giao cho Đại Lý Tự Khanh.

Đại Lý Tự Khanh vừa cầm được chứng cứ, mồ hôi lạnh sau lưng ướt đẫm cả áo.

Chứng cứ mà Tần Trấn đưa cho ông ta quá chi tiết, mỗi một mục đều đanh thép như núi.

Đại Lý Tự Khanh biết một khi những bằng chứng này được công bố, toàn bộ triều đình Đại Khang sẽ trải qua một cuộc cải tổ lớn, nhiều gia tộc siêu cấp đã tồn tại hàng trăm năm sẽ sụp đổ.

Không biết đại thần tranh cãi với Kim Phi lúc nãy có biết tình thế hiện giờ không?

Đương nhiên là ông ta biết.

Nhưng ông ta chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể đoàn kết lại, mong có thể gây áp lực cho Trần Cát để chống đối lại Cửu công chúa và Kim Phi.

Khi còn nhỏ, Trần Cát đã học với ba người thầy, hai người trong đó đánh giá cao cái gọi là “thuật cân bằng”, tin rằng đó là kỹ năng cốt lõi quan trọng nhất của các Hoàng đế để cai trị đất nước.

Bị thầy ảnh hưởng nên Trần Cát cũng luôn làm như thế.

Ông ta biết rõ Đại Khang tranh đấu, thậm chí cố ý để mặc phá chủ hòa, phái chủ chiến đấu đá nhau.

Một bên yếu thế, Trần Cát vẫn sẽ giúp đỡ để ngăn bên còn lại làm lớn chuyện.

Thật ra ở một mức độ nào đó, Cửu công chúa và Kim Phi đại diện cho phái chủ chiến, lúc này họ chiếm ưu thế, nếu bình thường, phái chủ hòa nhận thua thì Trần Cát sẽ giúp đỡ họ.

Nhưng tình hình bây giờ đã khác trước.

Sức chiến đấu của các nhân viên hộ tống quá mạnh, thái độ của Kim Phi với đám quyền quý cũng cứng rắn.

Bây giờ hoàng cung gần như nằm trong tay nhân viên hộ tống, Trần Cát không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên biết nên lựa chọn thế nào.

Huống gì Cửu công chúa và Kim Phi còn vẽ cho ông ta một cái bánh rất ngon.

Vị vua phục hưng đất nước, ghi tên sách sử, có cái nào không phải là điều ông ta nằm mơ cũng muốn đâu.

Trước kia không làm được, bây giờ đã có Kim Phi, khiến ông ta nhìn thấy được hy vọng, tất nhiên sẽ ra sức ủng hộ Kim Phi và Cửu công chúa.

Nghe Kim Phi nói xong, ông ta bèn bảo Thái giám cho Đại Lý Tự Khanh bước ra.

Đại Lý Tự Khanh sai người ôm một chồng tài liệu đi ra, bắt đầu đọc tội danh của đám quyền quý.

Quyền quý nào bị đọc tên đều mặt xám như tro, thầm nguyền rủa Kim Phi và Cửu công chúa, cũng nguyền rủa luôn cả Trần Cát.

Thời đại phong kiến, Hoàng đế cũng sẽ chống tham nhũng, nhưng tại sao quan lại càng chống thì tham ô càng nhiều?

Không thể không nói đến quy tắc ngầm ở quan trường của thời đại phong kiến.

Có quan phẩm chất tốt, thanh liêm chính trực xuất hiện trong triều, tất nhiên Hoàng đế cũng vui mừng, nhưng đa số Hoàng đế lại thích tham quan hơn.

Không chỉ vì tham quan thích nịnh nọt, lấy lòng Hoàng đế, mà còn vì họ nắm được sơ hở của Hoàng đế.

Trong suy nghĩ của Hoàng đế, quan văn và quan võ chẳng qua chỉ là những con chó săn giúp ông ta quan tâm đến người dân thôi, việc tham ô của quyền quý là sợi dây ông ta dùng để trói đàn chó, cũng là đầu danh trạng của triều thần giao cho Hoàng đế.

Có sợi dây này, Hoàng đế muốn chỉnh đốn tham quan lúc nào cũng được.

Quan viên như thế cũng càng dễ được tin tưởng.

Advertisement
';
Advertisement