Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Có lẽ là vì sức chiến đấu mà các nhân viên hộ tống biểu hiện ra quá mạnh mẽ, nên thế gia vọng tộc quyền quý đều bị nghiền ép, hôm đó hoàn toàn không có đầy tớ vũ trang nào xuất hiện gây chuyện.

Nhưng hôm nay, nhóm quyền quý vẫn ra tay.

Bọn họ cũng không còn cách nào.

Thủ đoạn của Cửu công chúa thật sự quá tàn nhẫn, nói bắt Ngô Định là bắt, nói tịch thu nhà họ Ngô là tịch thu.

Còn không ra tay, tương lai chờ đợi bọn họ sẽ là kết cục giống nhà họ Ngô.

Vút!

Một mũi tên lệnh mang theo tiếng còi sắc bén bay vào không trung, sau đó nổ tung trong không trung.

Sân bên cạnh nhà họ Ngô đột nhiên có hàng trăm nhân viên hộ tống lao ra, đa số trong đó đều mặc áo giáp đen.

Phía sau Kim Phi, Tần Trấn cũng dẫn cấm quân lao ra ngoài sân lớn nhà họ Ngô.

“Trời ơi, là nhân viên hộ tống áo giáp đen của tiêu cục Trấn Viễn!”

“Không phải bảo bọn họ đang ở phường Linh Ngạn à, sao lại ở đây!”

“Ta cũng không biết!”

“Bây giờ làm thế nào mới tốt?”

Nhìn thấy nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen, những người bịt mặt đều sợ hãi.

Trước khi ra tay, nhóm quyền quý đã cố ý điều tra hành tung của nhân viên hộ tống.

Trương Lương phân nhân viên hộ tống thành năm phần, phân bố khắp kinh thành.

Trong đó nơi gần nhất, cũng cách phường Linh Ngạn ba dặm.

Vì thế các thế gia vọng tộc đã cho người bịt mặt mai phục ở đây.

Nhưng Kim Phi và Cửu công chúa đã đề phòng thế gia vọng tộc quyền quý từ sớm, sao có thể không chuẩn bị gì được?

Đêm qua Trương Lương cố ý yêu cầu một số người ở thương hội Kim Xuyên và nhà họ Khánh giả mạo làm nhân viên hộ tống, còn các nhân viên hộ tống bị giả mạo thì mai phục trong mấy khoảng sân mà Cửu công chúa đã chuẩn bị sẵn.

Bây giờ quả nhiên đã dùng tới rồi.

Trong kinh thành mấy ngày nay, sức chiến đấu của các nhân viên hộ tống áo giáp đen đã được tuyên truyền là vô cùng kì diệu, nhìn thấy bọn họ, không ít người bịt mặt vô thức bước chậm lại.

“Sừng sỡ làm gì? Mau lên đi!”

Người bịt mặt cầm đầu lạnh giọng nói: “Chuyện đã tới nước này, chỉ có giết Kim Phi và Trần Văn Nhi, cha mẹ vợ con ở ngoài thành của chúng ta mới có đường sống!”

Những người bịt mặt này hoặc là tử sĩ được thế gia vọng tộc bồi dưỡng từ nhỏ, hoặc là có người nhà nằm trong tay các thế gia vọng tộc, nên không dám không liều mình.

Dưới sự thúc giục của người cầm đầu, tử sĩ phản ứng trước tiên, có mấy cao thủ trong đó còn rời khỏi đội ngũ, muốn trước khi nhân viên hộ tống và Kim Phi tụ họp lại, thì giết Kim Phi và Cửu công chúa trước.

Tốc độ của mấy cao thủ này đều cực kì nhanh, nếu tính toán chỉ dựa vào mỗi tốc độ, thì đúng là nhân viên hộ tống không kịp chạy tới bảo vệ Kim Phi.

Nhưng đội thân vệ sớm đã trải qua bài huấn luyện đối mặt với cao thủ, nên không cần Đại Lưu ra lệnh, các nhân viên hộ tống lập tức lấy nỏ cầm tay xuống, kéo lẫy cò nhằm vào mấy tử sĩ bay tới.

Nhưng các tử sĩ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ thấy bọn họ lấy một tấm khiên trên lưng xuống, nhẹ nhàng ngăn cản mũi tên của nỏ cầm tay.

“Xem các ngươi có chặn được cái này không!”

Một thân vệ lấy một quả lựu đạn ở thắt lưng ra, dùng diêm châm lửa, vứt về phía tử sĩ.

Nhưng điều tất cả mọi người không ngờ tới là một tử sĩ của đối phương lại tăng tốc đột ngột, trước khi lựu đạn rơi xuống đất, hắn tung một cú đá khiến cho lựu đạn quay về.

“Vãi!”

Da đầu Kim Phi nổ tung, vô thức ôm lấy Cửu công chúa, đè cô ấy xuống dưới người.

Đùng!

Lựu đạn đụng vào người một nhân viên hộ tống, rơi xuống đất.

Lúc đó kíp nổ của lựu đạn gần như đã cháy tới đế, thân vệ này thấy dù đá đi cũng không kịp nữa, nhảy lên một cái, nằm sấp trên quả lựu đạn.

Một giây sau, lựu đạn nổ ầm ầm.

Thân vệ này bị nổ bay lên cao ba bốn mét.

Cho dù mặc áo giáp đen, có một cánh tay vẫn bị nổ bay đi, hai đùi cũng bị nổ đứt hơn nửa.

Sau khi rơi xuống đất người này phun hai ngụm máu, ngừng giãy giụa!

Các thân vệ khác cũng bị sóng xung kích của lựu đạn đánh ngã ra đất.

Chơi với đại bàng cả ngày, vẫn bị đại bàng mổ vào mắt.

Từ khi lựu đạn xuất hiện tới nay, luôn là chiêu giết người của các nhân viên hộ tống.

Đây là lần đầu tiên có nhân viên hộ tống chết vì lựu đạn.

“Sơn Tử!”

Đại Lưu la hét một tiếng, đôi mắt lập tức biến thành màu đỏ, bò dậy khỏi mặt đất, tay cầm hắc đao lao về phía tử sĩ.

“Cút về ngay!”

Advertisement
';
Advertisement