Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Nếu có thể, ai lại muốn ở trong thanh lâu và phục vụ những công tử biến thái béo núc ních, hầu hạ những ông già dê xồm, cả người bốc mùi dầu mỡ chứ?

"Đồng ý thì được." Kim Phi quay đầu nhìn xuống dưới khán đài: "Khế ước bán thân của các cô ấy, đều đã mang đến đây rồi chứ! Ta muốn tất cả các cô ấy!"

"Muốn hết sao?" Ngụy Võ Thái hơi do dự, hỏi: "Tiên sinh, nói như vậy là ngài đồng ý giúp đỡ rồi à?"

"Giúp đỡ gì?" Kim Phi hỏi.

"Kim tiên sinh, cha ta và Chu đại nhân, Từ đại nhân, Tạ đại nhân đều bị oan, ngài có thể khuyên Cửu công chúa điện hạ thả cha ta và mấy vị đại nhân ra khỏi thiên lao được không, bọn họ đều đã lớn tuổi rồi, sợ rằng không thể chịu nổi những chỗ như thiên lao..."

"Không cần phải nói nữa, chuyện này không thể thương lượng được!"

Ngụy Võ Thái còn chưa nói hết, đã bị Kim Phi ngắt lời.

"Kim tiên sinh, mấy người cha ta đều bị oan…"

"Có phải là bị oan hay không, trong lòng các người hiểu rõ nhất."

Kim Phi liếc nhìn Ngụy Võ Thái: "Hơn nữa, ông đến muộn rồi, mấy người mà ông nói đều đã nhận tội vào hôm trước, Đại Lý Tự, viện Giám Sát, Cục tình báo, cấm quân và tiêu cục Trấn Viễn đã thành lập đội xét xử cùng xét xử, ta không thể làm gì được!"

Ngụy Võ Thái nghe vậy, suýt chút nữa ngồi phịch xuống đất.

Ông ta biết rõ câu nói này của Kim Phi là có ý gì.

Trước mắt với thủ đoạn tàn nhẫn của Cửu công chúa, mấy người cha của ông ta đã nhận tội, nhà họ Ngụy, nhà họ Chu, nhà họ Tạ và nhà họ Từ không ai có thể chạy thoát được, tất cả đều sẽ bị tịch thu tài sản.

Mặc dù cổng thành đã mở, nhưng mấy cổng thành đều bị cấm quân, Cục tình báo và các nhân viên hộ tống canh chừng nghiêm ngặt, mỗi người ra vào đều phải kiểm tra thân phận cẩn thận. Dân chúng, thương nhân có thể ra vào bình thường, còn đám quyền quý thì một người cũng không thể chạy thoát được.

"Được rồi, những gì có thể nói, ta đã nói hết, đưa khế ước bán thân cho ta đi."

Kim Phi cúi đầu nhìn về phía Ngụy Võ Thái.

"Kim… Kim tiên sinh, như thế này là ngài không đúng rồi."

Khánh Chinh thấy vậy, đứng lên dẫn đầu nói: "Ngài cũng đâu giúp Ngụy đại ca làm việc, giữ lại một vài cô nương qua đêm là tốt lắm rồi, vậy mà lại muốn lấy hết, ngài làm vậy cũng quá không đàng hoàng...”

"Câm miệng! Nơi này không đến lượt ngươi nói chuyện!"

Kim Phi quay đầu, lạnh lùng hét lên với Khánh Chinh.

"Sao thế, ngươi làm việc không đàng hoàng, còn không để người khác nói sao?"

Khánh Chinh cũng không phải là một kẻ ngu ngốc, hắn cứng đầu cứng cổ đối đầu với Kim Phi.

"Thật không biết tại sao Khánh Quốc công lại sinh ra một đứa con trai như thế này!"

Kim Phi suýt nữa bị chọc giận đến mức bật cười, thực sự lười nói chuyện với hắn, y nháy mắt với Đại Lưu.

"Kim tiên sinh, cầm lấy khế ước bán thân đi."

Ngụy Võ Thái giơ khế ước bán thân lên, đưa cho Đại Lưu.

Ông ta biết, nhà họ Ngụy đã xong đời rồi.

Khi nhà họ Ngụy bị tịch thu tài sản, Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu cũng sẽ bị tịch thu.

Đến lúc đó, Kim Phi muốn bao nhiêu cô nương thì không phải chỉ là chuyện trong một câu nói thôi sao?

Bây giờ dù có đưa khế ước bán thân cho Kim Phi hay không, kết quả vẫn như vậy.

Chi bằng dứt khoát một chút, tránh sau này vào thiên lao lại bị Kim Phi nhắm tới.

Kết quả, ai ngờ Khánh Chinh lại bước vào ngăn cản hai người họ.

"Ngụy đại ca, huynh làm gì vậy? Mau cất đi đi, nơi này là dưới chân thiên tử, ta và huynh đều là người có công, ta không tin y dám công khai cướp đâu!"

Khánh Chinh làm như vậy không phải vì nghĩa khí, mà bởi Ngụy Võ Thái để lôi kéo được hắn, đã hứa sau khi xong việc sẽ cho hắn một cô nương coi như là quà cảm ơn.

Nếu như Kim Phi giữ tất cả các cô nương lại, chẳng phải cô nương của hắn cũng bay đi mất sao?

"Tên này không phải kẻ ngốc đấy chứ?”

Advertisement
';
Advertisement