Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Nhưng không thể nói chuyện này, nếu không thì giống như đang nguyền rủa Trần Cát.

“Vậy thì tốt quá rồi”.

Trần Cát xoa tay nói: “Khánh phi cũng luôn muốn xem thử, lát nữa trẫm sẽ để lên cho nàng ấy xem”.

“Bệ hạ, mặc dù khinh khí cầu an toàn nhưng vẫn có nguy hiểm nhất định, khi nào có thể bay, khi nào không thể bay, ngài phải nghe lời phi hành viên, tuyệt đối không được ép nó bay”.

Kim Phi nói: “Bệ hạ phải đồng ý với thần chuyện này, nếu không thần không dám đưa khinh khí cầu cho bệ hạ”.

“Được, trẫm nghe ngươi”.

Trần Cát lập tức xoay người lại nhìn Lão Ưng đang điều khiển khinh khí cầu: “Lát nữa về trẫm ban cho ngươi một kim bài miễn chết, sau này lúc không thể bay, ngươi có thể chống lại lệnh của ta”.

Nghe thế, Lão Ưng sững sờ.

Anh ta không cảm ơn mà quay đầu lại cầu cứu Kim Phi.

Kim Phi không thích cuộc sống ở cung đình, anh ta cũng không thích.

Hơn nữa trong truyền thuyết dân gian, trong hoàng cung chỉ có một người đàn ông là Hoàng đế, ngộ nhỡ Trần Cát thiến luôn anh ta thì phải làm sao?

Có thể nói đội phi hành khinh khí cầu của Kim Phi là do Lão Ưng gây dựng nên.

Không chỉ có kỹ thuật bay cao siêu mà danh vọng trong đội cũng cao.

Cao thủ như thế mà ở lại hoàng cung với Trần Cát thì đúng là lãng phí.

Không cần xin, Kim Phi cũng không để Lão Ưng ở lại kinh thành.

“Bệ hạ, Lão Ưng là đội trưởng đội phi hành của thần, còn phải dựa vào anh ta dẫn dắt đội phi hành đến canh phòng biên giới”.

Kim Phi nhìn Trần Cát: “Lát nữa thần sẽ sắp xếp vài người cho bệ hạ, kỹ thuật tuyệt đối xuất sắc”.

“Vậy cũng được”.

Trần Cát cũng không kiên quyết giữ Lão Ưng ở lại nữa, lấy kính viễn vọng quan sát xung quanh.

Mấy người họ ngồi trên khinh khí cầu vòng quanh tường thành kinh thành, giữa đường dừng lại để thêm nhiên liệu mấy lần, Trần Cát mới thỏa thích.

Người dân cũng nhìn thấy Hoàng đế từ xa, sau khi quỳ lạy xong thì bắt đầu đi về.

Quay về hoàng cung thì trời đã tối, Cửu công chúa muốn đến Ngự Thư Phòng để đọc tấu chương, nhưng bị Kim Phi kéo về phòng nghỉ ngơi.

Lần đầu tiên Trần Cát được hàng vạn dân bái lạy, hơi phấn khích, sau khi trở về hiếm khi không vào hậu cung mà đi đến Ngự Thư Phòng để tăng ca.

Hai cáo thị ngự mệnh mà ông ta ban bố trước đó được dân nhất trí ủng hộ nhưng lại gây tổn hại rất lớn đến lợi ích của các gia tộc quyền thế.

Cũng may khoảng thời gian này Cửu công chúa ra tay rất tàn độc, đám quyền quý ở kinh thành đều bị giết sợ, không ai dám nói gì.

Nhưng đám quyền quý đó đều là cao thủ bụng dạ đầy thủ đoạn, bản thân họ không dám xuất đầu lộ diện thì ngấm ngầm xúi giục mấy thanh lâu nhỏ và thương nhân giàu có từ chối các cô nương rời khỏi thanh lâu, từ chối gia nô ra khỏi nhà với đủ lý do.

Cuộc xử lý của Cửu Công chúa thời gian trước chủ yếu nhắm vào các quyền quý quyền lực cấp cao, không động gì đến những thương nhân giàu có và thanh lâu bình thường, kết quả các thương gia giàu có và vài thanh lâu nhỏ đều không nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

Các thương nhân giàu có đều đã quen với cuộc sống được hầu hạ, một khi mất đi gia nô, ai sẽ hầu hạ họ ăn cơm, mặc đồ?

Cô nương thanh lâu là cây rụng tiền của tú bà và ông chủ, nếu đi hết rồi thì ai sẽ tiếp khách? Ai sẽ kiếm tiền cho họ?

Không phải tất cả mọi người đều tự nhận thức được, kinh thành rộng lớn cũng có vài người lòng ôm may mắn.

Ngày thứ hai sau khi cáo thị được ban bố, khắp nơi trong kinh thành đều xuất hiện chuyện ngăn cản gia nô rời đi.

Không ít các cô nương thanh lâu cũng đều bị ngăn không cho phép đi.

Cửu công chúa biết được tin này thì lập tức sắp xếp nha dịch tăng cường công tác tuyên truyền khắp kinh thành, ai gặp phải tình huống này có thể đến nha phủ khiếu nại.

Advertisement
';
Advertisement