Bà cụ vừa khóc vừa ra sức lắc con gái.
Tiếc là cho dù họ làm thế nào, con gái của họ vẫn không mở mắt ra đáp lời với họ.
Cấm quân và nhân viên hộ tống đều mặc áo giáp, Kim Phi thấy một nha hoàn khác vẫn còn nằm dưới đất, bèn cởi áo ngoài của mình ra rồi đưa cho Bắc Thiên Tầm.
Sau khi quấn áo khoác đắp lên người hầu gái, Bắc Thiên Tầm giơ tay ra cảm nhận mạch đập trên cổ cô ta, sau đó điểm nhẹ vài cái trên người cô ta rồi nhéo vào nhân trung.
Nha hoàn vốn dĩ đang hôn mê dần mở mắt ra.
Nhưng ánh mắt lại đầy vẻ sợ hãi và van xin, câu đầu tiên cô ta nói là cầu xin tha: “Lão gia… Ta không dám đi nữa… Lão gia xin tha cho ta đi…”
Bắc Thiên Tầm vừa định an ủi nha hoàn thì cánh tay bị hai vợ chồng kia kéo lại.
Hai vợ chồng nhìn thấy Bắc Thiên Tầm điểm vài cái trên người nha hoàn đó, nha hoàn lập tức tỉnh lại nên kéo góc áo Bắc Thiên Tầm cầu xin:
“Cô nương, ngươi mau xem Lan Nhi thử, sao bọn ta lại mãi mà nó không tỉnh”.
“Hai người đừng vội, ta xem thử”.
Bắc Thiên Thầm gọi một nhân viên hộ tống nữ đến, bảo cô ta ôm nha hoàn vừa tỉnh lại, còn mình ngồi xuống bên cạnh Lan Nhi.
Cô ấy giơ tay ra để lên mạch cổ Lan Nhi, sờ một hồi thì thở dài rụt ngón tay lại.
“Cô nương, sao ngươi không làm gì thế? Mau điểm vài cái cho Lan Nhi đi”.
Bà cụ kéo cánh tay Bắc Thiên Tầm, mặt đầy nước mắt.
“Xin lỗi, cô… cô ấy đã chết rồi”.
Bắc Thiên Tầm khó khăn nói.
Thật ra vừa rồi hai vợ chồng cũng đã đoán được kết quả nhưng vẫn ôm chút hy vọng.
Mà những gì Bắc Thiên Tầm vừa nói đã đánh vỡ hoàn toàn tia hy vọng cuối cùng trong lòng họ.
“Lan Nhi của mẹ!”
Bà cụ đau lòng bật khóc, ngất luôn tại đó.
Địa ngục trống rỗng, ác quỷ đều ở nhân gian.
Trên mạng đời trước, câu nói này gần như đã quá phổ biến.
Kim Phi hiểu ý trên mặt chữ của câu nói này, nhưng không ngờ ở đây cũng như vậy.
Từ lâu y đã biết Đại Khang có rất nhiều thế gia vọng tộc quyền quý phú thương không đối xử với đầy tớ như con người, nhưng chưa từng nhìn thấy tận mắt, trong lòng cũng không nhận thức quá rõ ràng.
Cho tới khi tận mắt nhìn thấy dáng vẻ thảm thương của hai nha hoàn trước mặt, Kim Phi mới thật sự hiểu ý nghĩa của câu nói này.
Thậm chí y không dám đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ, nếu hai nha hoàn này là người thân thiết của mình, y sẽ thế nào?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, cơn tức giận trong tim Kim Phi đã bùng lên không thể kìm chế được.
Y quay đầu tức giận quát nói: “Đại Lưu, bắt ông ta lại cho ta!”
Bản thân đã từng nếm trải gian khổ, càng dễ đồng cảm sâu sắc.
Người từng bị ướt mưa, mới biết cảm giác mưa đánh vào người, lúc trong tay có ô, nhìn thấy người khác ướt mưa, mới nghĩ tới chuyện mời người khác cùng trú mưa.
Nhân viên hộ tống đi theo Kim Phi cơ bản đều có xuất thân tá điền vượt khó, trời sinh càng đồng tình với người cực khổ.
Nhận được mệnh lệnh của Kim Phi, Đại Lưu tiến lên đá tên nhà giàu ngã ra đất!
Mấy tên ác ôn sau lưng ông ta còn chưa kịp nói một lời nào, tất cả đã bị nhân viên hộ tống khác đánh ngã lộn nhào!
Có hai tên ác ôn thô lỗ bị đánh, trong lòng không phục lắm, nên ngẩng cổ giận dữ nhìn nhân viên hộ tống.