Dù muốn tạo phản thật thì cũng phải xem kết quả trận chiến ở phía nam đã.
Nếu quân cần vương của nhà họ Tào đánh tan đội hộ tống bất khả chiến bại, thì đó sẽ là một động lực to lớn để cũng cố sĩ khí bên phía bọn chúng.
Ở khu vực Trung Nguyên, đường đi vừa rộng rãi, vừa bằng phẳng, nhân viên hộ tống một người cưỡi bốn ngựa, nên đi rất nhanh.
Quân cần vương của nhà họ Tào được tạo nên từ đám thổ phỉ thì tương phản, chúng đi cướp bóc khắp nơi trên đường đi nên một ngày chỉ có thể đi mười mấy dặm.
Trong khi bọn Đại Tráng đến huyện Vũ Dương, bọn thổ phỉ còn chưa đến được huyện phủ Chân Dương.
Hai bên gặp nhau ngoài trấn Đồng Chung ở huyện Chân Dương.
Đại Tráng không cho đối thủ đứng vững gót chân, đã dẫn ba trăm kỵ binh áo giáp đen xông lên tấn công.
Đội khinh khí cầu do Lão Ưng đưa đến cũng lập tức cho khinh khí cầu bay lên cao, ngay lập tức làm nổ tung lều lớn trung quân của đối phương.
Tinh nhuệ của Đông Man còn không làm gì được dưới thế trận này, huống chi là những tên thổ phỉ thấp hèn kia?
Đúng như dự đoán của Trương Lương, chỉ cần hai lần xung phong, mất đi cái gọi là chỉ huy, quân cần vương đã lập tức tan rã.
Hơn 20.000 người trở thành hơn 20.000 con ruồi bọ không đầu, tranh nhau chạy tán loạn về phía nam.
Bắc Thiên Tầm dẫn một đội hộ tống xen kẽ giữa bọn thổ phỉ, cuối cùng đã tìm được bọn thổ phỉ lúc trước.
Chuyện tiếp theo không cần phải nói nữa, Bắc Thiên Tầm dẫn nhân viên hộ tống theo, bắt đầu một cuộc đuổi giết đẫm máu.
Bọn thổ phỉ vốn đã sợ mất vía, lại nhìn thấy Bắc Thiên Tầm đuổi theo bọn họ như thế, chúng càng sợ hãi và càng chạy trốn nhanh hơn.
Đại Tráng dẫn thêm kỵ binh theo sau, giống như bầy sói đuổi cừu, đẩy đối phương tới bờ sông Hoài lần nữa.
Bọn thổ phỉ không còn đường chạy và cũng không còn nơi nào để chạy, đành phải buông vũ khí đầu hàng trước trước sự quát mắng của nhân viên hộ tống.
Đối mặt với tinh nhuệ Đông Man, đội hộ tống còn cần sự giúp đỡ của cấm quân và Tả Kiêu Vệ khi bên kia đầu hàng, nhưng với bọn thổ phỉ thì căn bản không cần ai tiếp viện.
Vốn dĩ quân cần vương của nhà họ Tào được tạo nên bởi những thổ phỉ ở các ngọn núi khác nhau, dưới sự giám sát của nhân viên hộ tống, bọn thổ phỉ đã tự tìm những sợi dây thừng để trói những tên thổ phỉ ở những ngọn núi khác.
Quân cần vương của nhà Tào đã hoàn toàn bị tiêu diệt, cái gọi là kế hoạch trắc quân cũng tan thành bọt biển.
Nhóm quyền quý đã phái đi không ít thám tử để theo dõi trận chiến này, khi tin tức truyền về kinh thành thì tất cả các quyền quý đều trầm lặng.
Khi nhóm quyền quý biết được Kim Phi chỉ cử 300 người đi tấn công quân cần vương của nhà họ Tào, tất cả đều cảm thấy y quá kiêu ngạo.
Nhưng sự thật đã chứng minh, hóa ra kẻ kiêu ngạo không phải Kim Phi mà là nhà họ Tào.
Từ khi tin tức quân cần vương đến kinh thành cho đến khi toàn quân bị tiêu diệt, hết thảy trước sau còn chưa được mười ngày.
Quá trình chiến đấu được nhóm thám tử báo cáo lại khiến nhóm quyền quý cảm thấy tuyệt vọng không thôi.
Sức chiến đấu của đội hộ tống mạnh đến mức khiến hơn 20.000 tên thổ phỉ tan tác khi chưa tàn một nén nhang.
Với đội quân như vậy, thì còn có ai dám chống lại Kim Phi và Cửu công chúa?
Nhất thời cho dù là triều đình hay những gia tộc quyền quý ở địa phương, đều trở nên có nề nếp.
Việc giảm thuế, trấn áp bọn thổ phỉ cũng đã được thực hiện suôn sẻ.
Mà đây chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của Kim Phi và Cửu công chúa.
Nửa tháng sau trận chiến Đồng Chung, Hoàng đế Trần Cát lại một lần nữa ban hành lệnh, qui định trong vòng ba tháng, giải tán hai quân Giáp Đẳng, sáu quân Ất Đẳng và hơn hai mươi quân Bính Đẳng.
Những đội quân này hầu như đều là quân đội tư nhân của các đại thế gia, bộ Binh huy động họ rất khó, nhưng lại cần bộ Hộ phân thuế ruộng nuôi dưỡng.