Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Mặt Kim Phi đầy bất lực day trán, vẫy tay gọi Đại Lưu: “Đi tìm cho ta ít khăn trải giường, dẫn vài người đến Chung Cổ Lâu.”

“Vâng!” Đại Lưu đáp một tiếng rồi chạy đi chuẩn bị.

“Tả Chi Uyên lại muốn gây chuyện gì đây?”

Trần Cát xông lên hỏi.

Kim Phi nhìn thấy ánh mắt hóng chuyện của ông ta, biểu cảm càng bất lực.

Thượng thư bộ Công muốn nhảy lầu, Hoàng đế lại bày ra vẻ hóng chuyện không sợ lớn chuyện.

Còn có thể tin cậy vào triều đình Đại Khang không?

Kim Phi thấy rất nặng lòng.

Nhưng may mà Trần Cát như vậy, đổi lại là Hoàng đế ham mê quyền lợi, Cửu công chúa cũng không thể phát huy tài năng.

Coi như hại nhiều hơn lợi.

“Nếu bệ hạ muốn biết thì qua xem đi, ta sợ chậm trễ chút nữa thì Tả Chi Uyên ngã chết rồi.”

Kim Phi thật sự không còn tâm trí giải thích tường tận câu chuyện cho Trần Cát, vội vàng đi luôn.

Chung Cổ Lâu là kiến trúc cao nhất kinh thành Đại Khang, trên đỉnh là kiến trúc dạng chòi nghỉ cực lớn.

Dưới chòi nghỉ treo một cái chuông đồng cực lớn, xung quanh đặt bốn mặt trống lớn.

Đứng trên Chung Cổ Lâu gần như có thể nhìn thấy toàn bộ kinh thành, nhỡ chỗ nào cháy hay xảy ra tình huống khẩn cấp, cấm quân túc trực có thể đánh chuông trống, báo hiệu cho cấm quân khu vực khác xảy ra chuyện gì, tình huống có nguy hiểm hay không.

Khi Kim Phi đuổi đến dưới Chung Cổ Lâu đã nhìn thấy Tả Chi Uyên ngồi trên đỉnh chòi nghỉ, trên lưng đeo một đôi cánh với tạo hình quái dị, hét lớn vào đám cấm quân một bên.

“Tiên sinh, khăn trải giường đã chuẩn bị xong rồi.” Đại Lưu cũng đúng lúc tới.

“Vậy bảo mọi người kéo ở bốn góc, nhỡ Tả Chi Uyên rơi xuống thì cố gắng đỡ lấy hắn, đừng để hắn ngã chết!”

Kim Phi kéo khăn trải giường, làm mẫu cho nhân viên hộ tống.

Trên căn phòng ở lầu hai của quán rượu cách đó mấy chục mét, đám người Trần Cát và Đại Thái giám mặc thường phục đứng trước cửa sổ.

Nhân viên hộ tống hiểu được tính toán của Kim Phi, lần lượt cầm khăn trải giường rời đi, bốn người một nhóm tản ra xung quanh Chung Cổ Lâu.

Kim Phi thấy nhân viên hộ tống chuẩn bị xong xuôi, thở phào đi vào Chung Cổ Lâu.

Thuận theo cầu thang y trèo lên trên đỉnh Chung Cổ Lâu.

“Quốc sư đến rồi!”

Tả Chi Uyên nhìn thấy Kim Phi, hứng khởi vô cùng: “Ta quay về cải tiến cánh rồi, lần này nhất định có thể bay được!”

“Ngươi xuống trước đã được không?” Kim Phi chau mày nói: “Chung Cổ Lâu cao thế này, nếu không bay được giống lần trước, ngươi sẽ ngã chết đấy!”

Mấy hôm trước, Tả Chi Uyên lại cầm một đôi cánh mới đến tìm y, nói rằng đã thử nghiệm ở nhà rồi, có thể bay được xa mấy trượng, còn muốn biểu diễn cho y.

Thật ra Kim Phi biết, Tả Chi Uyên chỉ dùng cánh trượt mười mấy mét mà thôi, hoàn toàn không phải bay.

Nhưng Tả Chi Uyên không nghe Kim Phi giải thích, cứ muốn biểu diễn cho y.

Kim Phi không khuyên được nên để ông ta biểu diễn một lần.

Kết quả lần đó Tả Chi Uyên thể hiện không tốt, chỉ trượt không đến một mét, đã ngã chúi đầu.

Cũng may chỗ ông ta đứng khi ấy chỉ cao ba bốn mét, hơn nữa là đôi cánh đỡ ông ta trước, Tả Chi Uyên chỉ ngã xước da nhưng cánh đã vỡ tan tành.

Kim Phi vốn tưởng hắn ta sẽ bỏ cuộc nhưng ai ngờ hắn lại càng điên cuồng nhảy từ Chung Cổ Lâu xuống.

Chung Cổ Lâu cao gần bảy tám trượng, lần này nhảy xuống thật sự có thể chết thật.

“Quốc sư, lần trước không bay được là vì đứng quá thấp, độ cao của Chung Cổ Lâu vừa đủ, ta lại cải tiến cánh rồi, chắc chắn không có vấn đề.”

Tả Chi Uyên tràn đầy tự tin nói.


“Ta tin, ta tin!”
Advertisement
';
Advertisement