Mưa mùa hè, nói đến là đến.
Lại còn là cơn mưa như nước trút đầu mùa.
Đi cùng với cơn mưa xối xả ấy là gió lớn càng thổi càng mạnh.
Trương Lương ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng, thấy khỉnh khí cầu vừa nãy vẫn vững vàng bay trên không trung giờ cũng bị thổi đến mức đong đưa trái phải.
Sức gió ngày càng lớn, biên độ đong đưa của khinh khí cầu ngày càng cao.
Sợi dây thừng buộc khinh khí cầu trên giá gỗ cũng bị lôi kéo, vang lên từng tiếng kẽo kẹt.
“Tháo tất cả khinh khí cầu xuống!”
Trương Lương gọi lính truyền lệnh đến, nói nhanh: “Truyền lệnh xuống, toàn quân tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh bậc một!”
“Rõ!”
Lính truyền lệnh đội mưa chạy ra ngoài.
Đại Tráng ở lều bên cạnh, nghe thấy mệnh lệnh của Trương Lương lập tức chạy ra.
“Sao vậy Lương ca?J
“Nếu ta đoán không sai thì người Đông Man sắp phát động tấn công!”
Trương Lương đứng trong màn mưa, cau mày: ‘Vua Đông Man quả không hổ danh một bậc lão tướng, kinh nghiệm phong phú vô cùng. Rốt cuộc thì chúng ta vẫn rơi vào bẫy của chúng”.
Giờ suy nghĩ can thận, anh ta hiểu người Đông Man đời đời sinh sống trên thảo nguyên, đương nhiên sẽ hiểu rõ thời tiết phương bắc hơn họ.
Chắc hẳn vua Đông Man đã đoán trước được mâỳ ngày nay sẽ có bão nên mới hạ trại ở phía đông đối diện họ.
Chờ khỉ bão tới, khỉnh khí cầu không thể bay lên không trung được, lựu đạn cần dùng lửa đốt dây dẫn cũng không thể sử dụng, đối với phe Đông Man mà nói, đây chính là thời gian tiến công có lợi nhất.
Trương Lương đoán không sai, thấy khinh khí cầu của quân Bắc phạt Lân lượt hạ xuống, biên giới phía đông nhanh chóng vang lên tiếng ngựa phi nước đại.
“Người Đông Man sắp tới!”
Quân Bắc phạt lập tức tiến vào trạng thái
khấn cấp.
Tiểu đoàn Thần Cung mang vật tư xông lên hàng đầu.
“Lương ca, thời tiết như vậy vô cùng bất lợi với chúng ta!”
Lúc này từ quân lính đến nhân viên hộ tống, ngay cả Đại Tráng cũng không khỏi lo lắng.
“Tiên sinh đã nói rồi, nhân viên hộ tống cứ thuận lợi đánh trận mãi cũng không phải là chuyện tốt, bởi vì đâu có chiến trường nào mãi thuận buồm xuôi gió đâu!”
Sắc mặt Trương Lương càng thêm phần nghiêm túc: “Lúc có lợi, quân ta sẽ đánh, gặp lúc bất lợi, ta càng phải đánh sao cho thật đẹp, có như thế mới đánh cho người Đông Man biết sợ được!”
“Nói đúng lắm,” Đại Tráng gật đầu rồi hỏi: “Quân địch tới từ phía đông. Bên đó sẽ gặp áp lực lớn, có cần điều động người của tiểu đoàn Thần Cung từ ba hướng khác tới chi viện không?”
“Không cần”, Trương Lương lắc đầu nói: “Bảo hậu cần đưa nhiều vật tư qua là được.”
Tiếng vó ngựa phi nhanh càng vang vọng,
chỉ mười mấy phút sau, thảo nguyên phía đông đã xuất hiện bóng dáng kị bỉnh.
Mưa nặng hạt khiến tầm nhìn của nhân viên hộ tống bị ảnh hưởng nghiêm trọng, tới khỉ nhìn thấy kị bỉnh thì kẻ địch đã lao tới gần chiến hào.
Hơn nữa, địch có chuẩn bị mới đến, biết quân Bắc phạt đã đào hố vùi ngựa nên cũng không lập tức xông lên, mà cho tử sĩ cõng ván gỗ trên lưng bò thẳng về phía trước để lấp hố vùi ngựa lại.
“Lần này có vẻ phiền phức rồi đây!” Đại Tráng thấy vậy càng thêm lo lắng.
Khỉnh khí cầu và lựu đạn đều không thể sử dụng, ưu thế của quân Bắc phạt chỉ còn lại có cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá.
Thảo nguyên không giống vùng tây bắc và Xuyên Thục, đâu đâu cũng có đá, là nguồn đạn dược vô tận cho xe bắn đá.
Trên thảo nguyên chỉ có cỏ xanh và đất bùn, đá tảng khá hiếm gặp.
Đá tảng lại rất nặng, quân Bắc phạt không thể mang theo quá nhiều, giờ cũng không thể ném bùn về phía địch mà nhỉ?
Cho nên theo kế hoạch của Kỉm Phi và
Trương Lương thì quân Bắc phạt đưa xe bắn đá theo chủ yếu để phòng ngự trên tường thành sau khi đã giành lại được thành Du Quan.
Vũ khí tầm xa quan trọng nhất của quân Bắc phạt chính là nỏ hạng nặng.
Mà những tên đang bò về phía trước kia chính là đối tượng ngắm bắn tốt nhất.
Trên lưng tử sĩ đêu cõng một tấm ván, cung tên bình thường rất khó làm chúng bị thương được, nhưng nếu dùng nỏ hạng nặng lại phải bắn từng tên một.
Lúc này, màn mưa dày đặc, chưa nói tới việc có bắn trúng hay không, riêng chuyện phải bắn từng mũi tên một đã không có lợi lắm rồi.
Dẫu sao vật tư quân Bắc phạt đem theo cũng có hạn, tên nỏ bị sử dụng một cách lãng phí như vậy, đến lúc tống tiến công thì biết đánh bằng gì?
“Xe bắn đá đâu, đập chết chúng cho ta!”
Trương Lương lạnh giọng hạ lệnh.
Tuy lần này xe bắn đá không phải vũ khí trọng yếu của quân Bắc phạt, số lượng đá mang theo cũng không nhiều nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có.
Mệnh lệnh của Trương Lương vừa truyền
xuống, nhân viên hậu cần lập tức mang một tảng đá hình tròn để vào xe bắn đá, sau đó hét to bắn về phía tử sĩ đang bò.
Lí do phải dùng tảng đá hình tròn là để sau khi đá rơi xuống đất có thế tiếp tục lăn tròn tạo thành tổn thương cho người khác, nếu ngựa chiến chạy nhanh đạp trúng cũng sẽ bị thương.
Trên lưng tử sĩ vác tấm ván có thể cản lại cung tên bình thường, nhưng không cản được sức va đập của đá tảng.
Rất nhanh sau đó, tử sĩ bò trên hố đã bị đập chết sạch.
Nhưng nhân viên hộ tống còn chưa kịp vui mừng thì đã có thêm một nhóm tử sĩ cõng ván bò tới.
“Lương ca, Lân này bọn chúng đã tản ra, tiếp tục như vậy cũng không phải cách, số đá tròn chúng ta đem theo không nhiều, dùng tiếp mấy lần thì sẽ hết sạch!”
Đại Tráng hỏi dò: “Hay là chúng ta phái lính trinh sát ra giết hết bọn chúng?”
Lính trinh sát là binh lính tinh nhuệ được Trương Lương chọn ra từ trong các đội khác nhau, hoàn toàn có thể đánh một đấu một với người Đông Man được.
“Nếu lính trinh sát được điều động, đối phương chắc chắn sẽ bám riết không tha, sau đó người Đông Man chắc chắn sẽ nhân cơ hội phát động tổng tiến công!”
Trương Lương lắc đầu nói: “Đến lúc đó lính trinh sát lăn lộn cùng một chỗ với kẻ địch, vậy tiểu đoàn Thần Cung rốt cuộc có nên đánh hay không đây?”
“Suýt chút nữa lại trúng gian kế của bọn chúng rồi!” Đại Tráng nghe vậy chợt bừng tỉnh.
Nỏ hạng nặng của tiểu đoàn Thần Cung chẳng phân biệt được địch ta, nếu lính trinh sát thực sự lăn lộn cùng một chỗ với địch thì sẽ rất phiền phức.
Nếu không đánh, vậy họ chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ địch lao tới trước mặt, tiểu đoàn Thần Cung cũng sẽ mất tác dụng hoàn toàn.
Còn nếu đánh, ngay cả lính trinh sát phe mình cũng sẽ bị công kích.
Động thái này sẽ làm bỉnh lính phe ta chạnh lòng, trở thành một biện pháp đả kích tinh thần, cũng là hành động Kim Phi quyết không cho phép diên ra.
Đại Tráng đang chuẩn bị nói gì đó thì một tên lính liên lạc đã chạy tới, thở hồng hộc hô:
“Báo cáo thống lĩnh, trận địa phía bắc cũng xuất hiện người Đông Man!”
Ngay sau đó lạỉ có hai lính liên lạc nữa chạy tớỉ.
Phía tây và phía nam cũng xuất hiện tử sĩ của Đông Man.
“Chúng ta đã bị bao vây!”
Lúc này Đại Tráng mới hiểu được vì sao khỉ nãy Trương Lương lại không đồng ý với dề nghị điều quân tiếp viện từ các hướng khác tới.
Hoá ra Trương Lương đã sớm đoán được đối phương sẽ làm như vậy rồi.
“Phải làm sao bây giờ, Lương ca?” Đại Tráng hỏi: “Chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn tử sĩ lấp hố vùi ngựa và tiến tới gần chiến hào được?”
Tấm ván trên lưng tử sĩ không chỉ dùng để chắn mũi tên, còn cần sử dụng để lót đường khi chúng tiếp cận chiến hào.
Trương Lương nhắm mắt lại suy nghĩ một chốc rồi mở miệng nói với lính liên lạc: “Truyền lệnh xuống các bộ, bảo họ không cần để ý tới đám tử sĩ, mặc kệ chúng lót đường, bảo tiểu đoàn Thần Cung chuẩn bị nghênh đón đợt công kích đầu tiên của địch!”
“Rõ!” Lính liên lạc cưỡi ngựa chạy đi.
“Gặp phải đối thủ rồi!”
Trương Lương nhìn về phía đông, cảm thán một câu.
Vũ khí Kim Phi chế tạo mang lại ưu thế quá lớn.
Từ sau khi đỉ theo Kim Phi, gần như mỗi Lân đánh giặc Trương Lương đêu đánh dễ như trở bàn tay.
Nhưng Lân này vua Đông Man đã khiến anh ta cảm nhận được áp lực, còn có cả phấn khích.