Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Sáng sớm Hạ Nhỉ phái người đưa thư tới bảo ta giao cho em rể càng sớm càng tốt.”
Quan Trụ Tử móc ra một phong thư đưa cho Kim Phỉ.
“Gấp vậy sao?”
Kim Phi nhíu mày, vội vàng nhận lấy phong thư.
Chỗ này cách bến thuyền Kim Xuyên rất gần, Quan Hạ Nhi phái người đưa thư tới chỗ Quan Trụ Tử rõ ràng là muốn cho Kim Phỉ sớm biết nội dung trong thư.
Trong phong thư chỉ có một tờ giấy nhỏ, là tin từ bồ câu đưa thư Trương Lương gửi từ thảo nguyên tới làng Tây Hà.
Nội dung trong tờ giấy rất đơn giản, chỉ mô tả ngắn gọn về trận chiến đấu trước đó, hơn nữa còn báo cáo với Kim Phỉ rằng anh ta sắp tới thành Du Quan.
Khi thấy quân Bắc Phạt không sử dụng khỉnh khí cầu và lựu đạn mà đánh một trận chính diện với người Đông Man dưới trời mưa như trút nước, Kim Phỉ kích động đấm một quyền lên lan can trước mặt.
“Hahaha, đại cuộc đã định!
“Chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
Cửu công chúa mỉm cười, cầm tờ giấy trên tay Kim Phi.
Chỉ sau chốc lát, vẻ mặt cô ấy cũng không giấu được vui mừng.
Dù biết Kỉm Phỉ đã chuẩn bị đủ loại phương án dự phòng cho quân Bắc Phạt nhưng cô ấy vẫn vô cùng lo lắng, cảm thấy nhân số của quân Bắc Phạt quá ít.
Nhưng qua trận chiến này, cô ấy đã hoàn toàn yên tâm.
Kim Phi và Cửu công chúa rất vui vẻ, nhưng vẻ mặt Quan Trụ Tử đứng bên cạnh lại tối sầm xuống.
Thấy cử chỉ thân mật của Cửu công chúa và Kim Phi cùng với bụng của Cửu công chúa.
Quan Trụ Tử không có ý kiến gì với việc Kim Phi nạp thiếp, nhưng Kim Phi có con, anh ta không thể không quan tâm.
Trong thời kỳ phong kiến, con trai trưởng có ý nghĩa rất không tầm thường.
Quan Hạ Nhi là chính thê của Kim Phỉ, nếu sinh được con đầu lòng cho Kim Phi, vậy thì vô cùng tuyệt vời.
Nhưng Quan Hạ Nhi đã gả cho Kim Phỉ hơn một năm mà bụng dạ vẫn chưa có động tĩnh gì, còn Cửu công chúa tới sau lại có, điều này làm Quan Trụ Tử lo rằng Cửu công chúa sẽ uy hiếp địa vị của Quan Hạ Nhi.
Xưởng muối gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, Quan Trụ Tử vốn còn nhiều lời muốn nói với Kim Phỉ nhưng lúc này lại không có tâm trạng đề nói.
Anh ta ôm quyền với Kim Phi: “Em rể, thư đã đưa tới rồi, ta về trước đây.”
“Được, đại ca vất vả fôỉ!” Kim Phi vổ bả vai Quan Trụ Tử.
Bây giờ cuộc sống của Quan Trụ Tử tốt hơn trước đây không biết bao nhiêu lần, nhưng gương mặt lại ngăm đen xù xì hơn trước, chứng tỏ gần đây anh ta phải làm không ít việc.
Sự thật cũng đúng là như vậy, từ sau khỉ Quan Trụ Tử phụ trách mỏ muối đã thay đổi rất nhiều, anh ta quản lý muối khoáng và hai xưởng muối mới mở rất tốt.
Kim Phi cũng rất chân thành công nhân đại cữu ca này.
Nếu là trước đây, Quan Trụ Tử sẽ tỏ ra khách khí, nhưng bây giờ anh ta lạỉ không nói gì,
chỉ lắc đầu một cái rồi rời đi.
Từ đầu tới cuối đêu không nói với Cửu công chúa câu nào.
‘Vũ Dương, đại ca là người thô tục, không hiểu quy củ lắm, nàng đừng chấp nhặt với huynh ây.”
Kim Phỉ sợ Cửu công chúa tức giận, mỉm cười xoa đầu cô ây.
“Bổn cung là người nhỏ mọn như vậy sao? Chàng làm rối hết tóc ta rồi!”
Cửu công chúa hất tay Kim Phỉ ra, nhìn xung quanh.
Thấm Nhỉ và những người trên thuyền đều biết đầu mà tránh nhìn.
Ngọn lửa thị phỉ đang cháy bùng trong mắt Đại Lưu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Thấm Nhỉ, anh ta không thể làm gì khác ngoài hậm hực rời đi.
“Phu quân, chàng chưa nói chuyện đứa bé với Hạ Nhi tỷ sao?” Cửu công chúa hỏi.
vẫn… vẫn chưa nữa.” Kim Phi cúi đầu trả lời.
Không aỉ hiểu rõ Quan Hạ Nhỉ coi trọng đưa bé đầu tiên thế nào hơn y, sau khi Cửu công
chúa mang thai, Kim Phỉ vô cùng đắn đo không biết có nên nói cho Quan Hạ Nhỉ hay không.
Y cứ đắn đo mãi cho đến tận bây giờ.
Trước đây, bụng của Cửu công chúa vẫn chưa lộ rõ, rất ít người có thể gặp cô ấy nên không mấy người biết chuyện Cửu công chúa mang thai.
Dù cho có người biết thì cũng không aỉ dám tùy tiện đồn bậy đồn bạ về Kim Phi và Cửu công chúa.
Cho nên tới bây giờ, Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc vẫn chưa biết chuyện này.
“Chưa nói thì đừng nói… Ta đi đổi y phục rộng hơn một chút.”
Thật ra trong lòng Cửu công chúa cũng không chắc chắn về vấn đề này.
Trở lại phòng, cô ấy lập tức bảo Châu Nhi tìm cho mình một bộ y phục rộng nhất.
Khánh phi ngồi cạnh bàn may quần áo cho đứa trẻ sắp chào đời, thấy Cửu công chúa bước vào, vội vàng bỏ kim chỉ xuống, hỏi: “Người đàn ông vừa rồi tới là ai vậy?”
“Anh ta là người quản lý xưởng muối cho phu quân.” Cửu công chúa trả lời.
“Chuyện ở xưởng muối rất quan trọng, Kim Phi chắc là tin tưởng hắn lắm nhỉ?” Khánh phi hỏi: “Quan hệ của hai người bọn họ thế nào?”
“Người đó là ca ca của Quan Hạ Nhỉ, tên Quan Trụ Tử, là người thật thà” Cửu công chúa đáp.
“Ca ca của Quan Hạ Nhỉ, thảo nào không thèm nể mặt con, xem ra thành kiến với con khá lớn đấy” Khánh phi gật đầu.
Dù hồi nãy bà ấy không tới boong thuyền, nhưng ngồi trong thương phòng cũng thấy được chuyện đã xảy ra.
Tranh đấu nửa đời ở hậu cung, Khánh phỉ rất nhạy cảm với loại chuyện này.
Lúc đó, bà ấy đã nhìn thấu rất nhiều chuyện từ ánh mắt và cử chỉ của Quan Trụ Tử.
“Mẫu phỉ, người sẽ không tìm người trả thù anh ta chú?” Cửu công chúa quay đầu nói: “Anh ta chỉ là một kẻ thô lỗ, mẫu phỉ đừng chấp nhặt với anh ta”
“Con nói bậy gì thê? Chẳng lẽ trong lòng con, ta là người nhỏ mọn vậy sao?”
Khánh phi tức giận vỗ Cửu công chúa một cái: “Ta chỉ cảm thấy oan ức thay con thôi, nếu được phụ hoàng con ban hôn, dù Kim Phi không
bỏ vợ thì con cũng là chính thê, kết quả con lại ngu ngốc đi xỉn danh hiệu quận chúa gì đó cho Quan Hạ Nhỉ, lấp kín đường của bản thân .”
“Mầu phỉ, danh phận thì có tác dụng gì chứ?” Cửu công chúa nói: “Chức vị hoàng hậu không phải cao quý lắm sao, kết quả vẫn bị phụ hoàng vô tình đưa vào lãnh cung đó thòi?
Thật ra con gả cho phu quân, trừ tính cách của y ra, con còn thích không khí ở Kim Xuyên nữa.
Ví dụ như ca ca nhà họ Quan đó, thật ra con rất thích kiểu tính cách bụng dạ thẳng thắn của anh ta, ít nhất còn tốt hơn nhiều so với những hoàng thân quốc thích trong triều đình.
Trong lòng những người đó rõ ràng chỉ muốn người chết đi, nhưng ngoài mặt thì lại cười tươi hơn hoa, khiến người ta rất chán ghét, không như ca ca nhà họ Quan, cái gì cũng biểu hiện ra mặt.”
“Con nhóc này, ta không thèm nói chuyện với con nữa!” Khánh phi búng trán Cửu công chúa, tiếp tục cầm kim chỉ lên.
Từ xưởng muối tới bến thuyền Kim Xuyên không quá xa, đợi Cửu công chúa thay quần áo đi ra ngoài xong đã có thể nhìn thấy bến thuyền Kim Xuyên.
Đúng như Kỉm Phi dự đoán, lúc này trên bến thuyền tụ tập rất nhiều người, dẫn đầu chính là Quan Hạ Nhỉ và Đường Tiểu Bắc.
Không biết tại sao Cửu công chúa đột nhiên căng thẳng, ngay cả Kim Phi xuất hiện sau lưng từ lúc nào cô ấy cũng không hề hay biết, mãi cho tới khi Kim Phỉ kéo tay mình, cô ấy mới hoàn hồn lại.
“Phu quân, chàng nói xem nếu như Hạ Nhi tỷ không thích ta thì phải làm sao?”
Cửu công chúa quay đầu nhìn Kim Phi, chóp mũi cũng đổ mồ hôi hột.
“Nàng cũng không phải là không biết tính của Hạ Nhi, nàng ấy sẽ không như vậy đâu.”
Kim Phỉ đưa tay lau mồ hôi trên chóp mũi Cửu công chúa, mỉm cười an ủi cô ây.
Quen biết Cửu công chúa lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Kim Phi thấy cô ấy căng thẳng.
Trong lòng vừa buồn cười vừa cảm động.
Cửu công chúa căng thẳng như thế chứng tỏ cô ấy thật sự quan tâm y.
Dù sao thì cũng được tôi luyện trên triều đường, nhìn bến thuyền ngày càng gần, Cửu công chúa hít một hơi thật sâu, khôi phục lại sự tỉnh táo thường ngày.
Kim Phi nhìn bến thuyền quen thuộc, ánh mắt vô cùng phức tạp.
“Cuối cùna cũna trở về rồi.”

Advertisement
';
Advertisement