Một ông lão mặt mũi hiền lành đi từ trong phòng ra, giơ cánh tay duỗi người rồi đi đến bên cửa sổ nheo mắt nhìn ra ngoài.
“Chắc chắn Kim Phì ở trên thuyền sao?” Ông lão nhìn mặt sông hỏi.
“Hôm qua ta nhìn thấy y ở bến tàu, trên con thuyền ba tầng thứ ba đó.”
Chàng trai trẻ vỗ ngực bảo đảm: “Tối hôm qua bọn ta canh chừng cả đêm, không có ai xuống thuyền cả.”
“Vậy công việc của chúng ta đã kết thúc rồi, đì thòi.”
Ông lão nói xong, lại bước vào trong phòng, cầm bút lên viết lên một tờ giầy.
Dưới cửa sổ phòng sau có mấy lồng chim bồ câu, ông lão thổi khô vết mực trên giấy rồi lấy từ trong lồng ra một con chim bồ câu trắng đưa thư.
Ông ta đặt tờ giấy vào ống trúc nhỏ, sau đó buộc ống trúc vào chân chim bồ câu.
Sau khỉ thả con chim bồ câu này đi, ông lão lại viết thêm một bức thư khác.
Thả xong bốn con chim bồ câu, ông lão
mới thu dọn đồ đạc vào rời đi.
Kim Phỉ không hề biết rằng y đã bị nhắm tới, y vẫn đang ăn sáng với Đường Tiểu Bắc ở trên boong thuyền.
Những ngày ở trên thuyền thực sự rất nhàm chán, sau khi ăn sáng xong, Kim Phỉ vào phòng nghiên cứu mô hình và bản vẽ con thuyền, Đường Tiểu Bắc tìm thuyền trưởng lấy haỉ bộ cần câu, đưa theo Bắc Thiên Tâm ra phía sau boong câu cá.
Kiếp trước Kim Phỉ từng nghe nói luôn có món quà lớn dành cho người mới câu cá’, nhưng không ngờ lại thật sự được kiềm chứng với Đường Tiểu Bắc.
Trước đây Đường Tiểu Bắc chưa từng câu cá, nhưng kết quả mới hạ cần chưa được mười lăm phút thì đã câu được một con cá chép lớn nặng hơn ba cân, điều này khiến cho cô ấy vô cùng vui mừng.
Sau khi có thu hoạch, lòng nhiệt tình câu cá của Đường Tiểu Bắc tăng lên rất nhiều, hai ngày tiếp theo, ngoài ăn và ngủ thời gian còn lại cô ấy dều kéo Bắc Thiên Tâm ra boong sau.
Sợ bị nắng phơi đen, cô ấy còn nhờ Đại Lưu tìm người dựng một mái hiên nhỏ trên boong thuyền.
Sáng ngày hôm đó, Kim Phi vẽ tranh trong khoang thuyền đến mức hoa mắt chóng mặt, nên đã chạy đến boong thuyền xem Đường Tiểu Bắc câu cá.
Mấy ngày hôm nay Đường Tiều Bắc vẫn đang cực kỳ say mê, chào hỏi với Kim Phì xong lại chăm chú nhìn về phía cần câu cá.
“Thử không?”
Bắc Thiên Tâm mỉm cười chỉ vào cần câu trong tay.
“Không cần đâu.” Kim Phỉ xua tay: “Ta không thể ngồi yên được.”
Bắc Thiên Tâm mỉm cười, cũng không miễn cưỡng: “Đúng lúc ta có chuyện muốn nói với tiên sinh.”
“Có chuyện gì?”
“Ta cảm thấy phía sau có con thuyền không đúng lắm.”
“Con thuyền nào?” Kim Phỉ hỏi.
Cách bờ sông mấy trăm mét phía sau có ba chiếc thuyền, Kim Phi không rõ Bắc Thiên Tâm đang nói đêh chiếc thuyền nào.
“Là chiếc thuyền hai tầng, mũi thuyền có màu đỏ.”
“Có gì không đúng vậy?”
Kim Phi vừa nói vừa lấy ống nhòm từ trong tay áo ra, nhằm ngay vào chiếc thuyền mà Bắc Thiên Tầm đang nói đến.
“Chiếc thuyền này xuất hiện không lâu sau khi chúng ta rời bến tàu Kim Xuyên, ban đêm chúng ta dừng lại đậu sát ở bến tàu, bọn họ cũng dừng lại đậu sát ở bến tàu đó.”
Bắc Thiên Tâm nói: “Đến ngày hôm nay đã là ngày thứ ba fôỉ, bọn họ vẫn luôn đi theo chúng ta.”
“Thiên Tâm tỷ tỷ, mọi người xuôi sòng với tốc độ đi gần như nhau, dọc bờ sông cũng chỉ có nhiêu đó bến tàu, bọn họ vẫn luôn đi theo chúng ta không phải là rất bình thường sao?” Đường Tiểu Bắc cười nói.
Đại Lưu đứng sau Kim Phỉ cũng cảm thấy Bắc Thiên Tầm hơi nhạy cảm.
Số lượng bến tàu dọc theo bờ sông có hạn, mỗi đêm mọi người đều gần như cập bến cùng một bến tàu.
Bây giờ mới là buổi trưa, Kim Phỉ đã biết buổi tối nên dừng lại ở bến tàu nào.
Nếu bỏ lỡ bến tàu này, sẽ phải đi hơn hai giờ đồng hồ mới đến được bến tàu tiếp theo.
Đến lúc đó nhất định trời sẽ tối hẳn, bây giờ không có radar hay đèn pha, đi thuyền vào ban đêm rất không an toàn, cho nên trên đường gặp phải mấy chiếc thuyền đồng hành cũng là rất bình thường.
Kim Phỉ buông ống nhòm xuống, hỏi: “Thiên Tâm, có phải cô phát hiện ra cái gì rồi không?”
Vừa rồi y đã quan sát kỹ con thuyền đó, nó chỉ là một con thuyền chở hàng bình thường, cũng không có gì bất thường.
Nhưng y biết Bắc Thiên Tâm không thể tùy tiện nói bậy bạ, cho nên y muốn xác nhận lại một chút.
“Không phát hiện ra gì cả, chỉ là luôn cảm thấy như có ai đó ở trên con thuyền đó đang theo dõi chúng ta thôi.”
Bắc Thiên Tâm nói: “Nhưng ta cũng không chắc có phải là mình cảm nhận sai hay không.”
“Chẳng lẽ đây là giác quan thứ sáu của cao thủ sao?”
Kim Phi hơi cạn lời, nhưng vẫn không để ý lắm, quay đầu lại nói với Đại Lưu: “Sắp xếp vài người chú ý đến con thuyền này, nếu phát hiện bọn họ có bất thường thì lập tức báo cho ta luôn.
“Vâng!” Đại Lưu cũng lập tức trở nên nghiêm túc, quay người lạí đi sắp xếp nhân lực.
Nhưng tối hôm đó, con thuyền này đã dừng lại đậu ở bến tàu và bắt đầu dỡ hàng rồi rời đỉ vào sáng sớm ngày hôm sau.
“Có thể là do ta nghĩ nhiều rồi.”
Bắc Thiên Tâm hơi xấu hổ khỉ biết được tin này.
“Không sao đâu, ra ngoài cần phải cẩn thận. Nghĩ nhiều còn hơn là bất cẩn mà vấp ngã.”
Kim Phỉ không trách tội cô ấy, ngược lại còn khích lệ nói: “Lần sau nếu phát hiện ra tình huống như thế thì hãy nói cho ta biết.”
“Ta biết rồi.” Bắc Thiên Tâm cảm thấy ấm áp, gật đầu đồng ý.
Đi theo Kim Phi lâu, dần dần khỉêh cô ấy có cảm giác như người nhà.
Cô ấy đã mất gia đình từ lâu, cảm giác này khiến cô ấy rất yên tâm.
Mặc dù chiếc thuyền này đã rời đỉ, nhưng Đại Lưu cũng không dám bất cẩn, mà bắt đầu sắp xếp các nhân viên hộ tống chú ý đến những con thuyền đi ngang qua.
Tuy nhiên, cho đến khi đến gần doanh trại thủy quân Đông Hải, họ vẫn không phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường.
Khi còn cách doanh trại thủy quân khoảng ba dặm, một chiếc thuyền thủy quân nhanh chóng tiến đến chào đón họ.
Đứng trên boong thuyền là tướng quân thủy quân Trịnh Trì Viễn.
Các thủy thủ trên tàu vẫy cờ báo hiệu lên tàu.
Phát triển ở Đông Hảỉ đòi hỏi phải giao thiệp với thủy quân nên Kim Phi đã sắp xếp nhân viên hộ tống thả thang xuống.
Sau khi xin chỉ thị của Kim Phi, lúc hai con thuyền song song nhau, Đại Lưu đã thả thang.
“Kim tiên sinh… Không, bây giờ nên gọi là Quốc sư đại nhân rồi!”
Ngay khi Trịnh Trì Viễn lên thuyền, anh ta đã chắp tay với Kim Phi và thực hiện động tác chào thủy quân trang trọng.
“Trịnh đạỉ nhân, không cần đa lễ, Quốc sư chỉ là một chức quan hư danh thôi.” Kim Phi mỉm cười xua tay.
“Quốc sư đại nhân thật khiêm tốn, bạn bè ở kinh thành đã viết thư cho ta kể về trận chiến ở sông Hoàng Hà, lúc đó ta thực sự rất xúc động!”
Trịnh Trì Viễn nói với vẻ ngưỡng mộ: “Mấy ngàn nhân viên hộ tống đã đánh bại mấy chục ngàn kỵ binh Đông Man, tiên sinh không hổ là chiến thần của Đại Khang ta!”
Nghe thấy hai chữ “chiến thần”, mí mắt Kim Phỉ khẽ giật, xua tay cười nói.
“Lần trước từ biệt, ta còn tưởng rằng sẽ rất lâu mới có thể gặp lại Quốc sư đại nhân, nhưng không ngờ gặp lại sớm như vậy.”
Trịnh Trì Viễn thấy Kim Phỉ dường như không muốn nói về chuyện triều đình nên chủ động chuyển chủ đề.
ở thời đại phong kiến, giao thông còn lạc hậu, khoảng cách từ Xuyên Thục đến Đông Hải xa hàng nghìn dặm, với khoảng cách xa như vậy, rất nhiều người một khỉ tạm biệt nhau, có thể cả đời sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại nhau nữa.
“Không còn cách nào khác, cách đây không lâu, người của ta đã xảy ra chuyện ở đây, ta phải đến xem thử xem.”
Kim Phi nói xong, liếc nhìn Trịnh Trì Viễn.
Những cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá đồng ý bán cho Trịnh Trì Viên lúc trước đêu đã được giao hết trong mấy tháng gần đây.
Kết quả vẫn còn cướp biển dám xông vào bến tàu cướp của giết người, Kim Phỉ cũng hơi thất vọng với Trịnh Trì Viễn.
Trịnh Trì Viễn nghe vậy, trên đầu toát mồ hôi lạnh.
Mấy ngày trước khỉ biết Kim Phỉ sẽ đến, anh ta đoán tám mươi phần trăm là vì chuyện này, quả nhiên là đã đoán đúng.