Mỗi nghề dều có thầy giỏi, y không phải pháp y, không thể phát hiện điều gì từ thỉ thể, nhưng y có thể phân tích thanh kiếm dài.
Từ xưa đến nay, bất cứ kỹ thuật tiên tiến nào cũng sẽ được ứng dụng ở phương diện quân sự trước tiên.
Tuy rằng cướp biển không phải quân nhân, nhưng bọn chúng cũng sinh tồn bằng việc chém giết.
Rất nhiều võ sĩ, quân nhân cũng tiêu tốn rất nhiều vào binh khí, áo giáp, bởi vì đó không chỉ là cân câu cơm của bọn họ, mà còn là thứ bảo vệ mạng sống cho họ nữa.
Thời đại phong kiến có câu nghèo văn giàu võ, con nhà nghèo ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, hoàn toàn không có sức lực luyện tập võ thuật, chỉ có thể thông qua việc học hành, dùng cán bút để tranh đấu cho tương lai.
Ngoài nguyên nhân này ra, trang bị vũ khí cũng rất tốn kém.
Nếu hai người có tài nghệ tương đương nhau, một bên sở hữu đao kiếm sắc bén hơn hẳn, còn được mặc khôi giáp kiên cố, mà bên
kia lại chỉ có một cây đao chẻ củi, thì bên thắng luôn là bên có được trang bị tốt hơn.
Những người như cướp biển, lính đánh thuê, vv…, kiếm tiền mau, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thề chết ở bên ngoài.
Cho nên gần như là tất cả cướp biển đều chi rất nhiều tiền đề đầu tư vũ khí, thòng qua thanh kiếm này, nói không chừng Kim Phi có thể nhìn ra trình độ phát triển của khoa học kỹ thuật phương Tây.
Thanh kiếm dài được đặt ở trong quan tài, khó tránh khỏi bị ám mùi hôi thối, Kim Phỉ che mũi bằng khăn tay, rút thanh kiếm dài ra.
Thanh kiếm dài này có sự khác biệt rất rõ so với bỉnh khí Trung Nguyên, Thảo Nguyên, nó dài và rộng, chuôi kiếm giống như chuôi đao, có thể sử dụng bằng cả hai tay.
Nói là thanh kiếm dài, nhưng thực ra nó giống một con dao rựa hơn.
Thanh kiếm dài qua quá trình tôi thép đặc biệt được nhúng vào nước lạnh sẽ thay đổi màu sắc, nhìn từ vẻ ngoài, Kim Phi cũng nhìn không ra có gì đặc biệt, bèn duỗi tay búng lên thân kiếm.
Đinh!
Thân kiếm phát ra âm thanh sắc bén rền vang.
“Nghe thanh âm có vẻ như nó được làm bằng hợp kim, không biết sắc bén đến mức nào.
Kim Phỉ bảo Đại Lưu tìm một thanh gỗ dày bằng cánh tay nâng thanh kiếm dài chém một nhát.
Thanh gỗ gãy vang lên một tiêhg.
Kim Phi nhìn thoáng qua mặt cắt, lại nhìn nhìn lưỡi kiếm, lại gật đầu lần nữa.
“Đại Lưu, ngươi cầm thanh kiếm này, Thiên Tầm, ngươi dùng hắc đao thử một chút, cái nào sắc bén hơn!”
Kim Phi đưa thanh kiếm dài cho Đại Lưu.
Đại Lưu nhận thanh kiếm dài, đôi tay nắm chuôi kiếm, thấp người chuẩn bị sẵn sàng.
Bắc Thiên Tâm rút hắc đao từ bên hông, suy nghĩ một chút lại thấy đau lòng, lại cất hắc đao đi.
“Sao lại không chém nữa?” Đại Lưu thúc giục nói.
“Chém trực tiếp sẽ hại lưỡi đao, ta xót đao của ta.”
Bắc Thiên Tâm nói, rồi rút bội đao của Đại Lưu ra.
“Haizz…”
Đại Lưu còn chưa kịp ngăn cản thì Bắc Thiên Tâm đã vung tay, dùng hắc đao chém vào cố anh ta.
Đại Lưu vô thức giơ thanh kiếm dài cướp biển ra chặn.
Keng!
Một đao một kiếm phát ra tiếng kim loại ma sát chát chúa.
“Đao của ta!”
Đại Lưu cướp thanh hắc đao trong tay Bắc Thiên Tầm về, đau lòng dùng ngón tay vuốt ve.
Xác nhận lưỡi đao không bị sứt mẻ gì, lúc này mới yên tâm, quay ra quát Bắc Thiên Tâm: “Cô xót đao của cô, ta không xót của ta à?”
“Đâu có hỏng đâu,” Bắc Thiên Tâm đáp: ‘Vả lạỉ có chém hỏng thì tiên sình lại phát thanh mới cho, không phải càng tốt sao?”
“Thế sao cô không muốn đổi thanh mới?” Đại Lưu thở phì phì.
“Ta dùng quen thanh này rồi, không muốn đổi.” Bắc Thiên Tâm tỏ vẻ nghiêm túc trả lời.
“Ta đây cũng dùng quen, cũng không muốn đổi!” Đại Lưu giậm chân tức giận.
“Chém cũng chém xong rồi, ngươi nói giờ sao?” Bắc Thiên Tâm liếc Đại Lưu một cái: “Không thì chúng ta thử so xem?”
“Ta…”
Đại Lưu rụt cổ.
Kim Phỉ không để ý hai người đang đấu võ mồm, lấy thanh kiếm dài cướp biển trong tay Đại Lưu, nhìn lưỡi kiếm.
Vị trí bị hắc đao chém trúng có một vết mẻ cực kỳ nhỏ.
Điều này chứng minh mức độ sắc bén và độ cứng, vẫn là hắc đao tốt hơn.
“Tiên sinh, thật ra vừa rồi ta chỉ dùng bảy phần lực, nếu sử dụng toàn lực thì thanh kiếm này đã gãy rồi.”
Bắc Thiên Tâm nói, nhận lại thanh kiếm dài từ trong tay Kim Phỉ, sau đó lại nhìn về phía bên hông Đại Lưu.
Đại Lưu cứ như chân giẫm phải lửa, che lại bội đao nhảy giật lùi về sau.
“Dở hơi!”
Bắc Thiên Tâm cười nhạo một tiếng, trở
tay rút thanh hắc đao của mình.
Tay trái nắm thanh kiếm dài cướp biển, tay phải xoay hắc đao, dùng sống dao gõ lên thanh kiếm dài cướp biển một cái.
VỊ trí đó vừa khéo chính là chỗ lưỡi kiếm bị mẻ.
Cách!
Nghe một tiếng giòn vang, thanh kiếm dài cướp biển lập tức gãy thành hai đoạn.
Kim Phi nhặt mảnh gãy lên, sau đó móc cây kính lúp từ trong lòng ngực, can thận quan sát mặt cắt.
Quan sát khoảng vài phút, Kim Phi mới cất kính lúp đi.
Qua thanh kiếm dài, Kim Phi xác nhận kỹ thuật rèn của bên kia hoàn toàn không bằng được với hắc đao, có được độ sắc bén như vậy, là bởi chế tác cây đao này sử dụng gang có hàm lượng sắt cực kỳ cao, gần như là không có tạp chất.
Đây không phải nói phương Tây có kỹ thuật tinh luyện gang vượt qua Đại Khang, mà bởi vì hàm lượng sắt trong quặng sắt của hai nơi là khác nhau.
Quặng sắt ở vùng Trung Nguyên nhìn
chung có hàm lượng sắt thấp và cần ngọn lửa nhiệt độ cực cao mới có thể thực hiện được quá trình tinh luyện cơ bản nhất.
Mà vùng Địa Trung Hải của phương Tây có quặng sắt phong phú, chỉ cần tám trăm độ là có thể nấu chảy được.
Sắt rèn theo cách này rất mềm và không thích hợp để chế tạo vũ khí.
Còn nếu làm bằng gang thì thanh kiếm sẽ sắc nhưng rất giòn, dê gãy khỉ bị chém phải.
Biện pháp tốt nhất chính là chế tác hợp kim, giống với hắc đao, độ sắc bén và độ cứng được đẩy lên cao nhất.
Mà kỹ thuật tinh luyện của người phương Tây hiển nhiên không được bằng hắc đao.
Phát hiện này khiến Kim Phỉ cảm thấy nhẹ nhõm.
Đồng thời càng mong chờ những con thuyền đi biển có thể ra khơi xa hơn.
Có thuyền biển, không những y có thể đến phương xa tìm kiếm hạt giống, cũng có thể tiện đường đi dạo chung quanh Địa Trung Hải.
Thế giới phương Tây thường xuyên xảy ra chiến tranh, người dân đang sống trong cảnh khó khăn, là một người có học thức và văn
minh, Kim Phi cảm thấy nghĩa vụ phải giúp đỡ người dân phương Tây, để họ học hỏi nền văn hóa Trung Nguyên uyên bác.
Kiếp trước Kim Phi còn đi học, ghét nhất môn tiếng Anh.
Nếu không phải bởi vì tiếng Anh kéo thấp điểm của y, thì y đã có thể vào một trường đại học tốt hơn rồi.
Tuy rằng để thuận lợi tốt nghiệp, được tiếp tục học chuyên sâu, y đã chăm chỉ học tiếng Anh và đạt đến trình độ chuyên nghiệp nhưng y vẫn không thích nó
Nếu như có cơ hội, y hy vọng có thể thực hiện một số thay đổi để giảm bớt phần nào gánh nặng cho những đứa trẻ Trung Nguyên ở tương lai.
Tất nhiên, phương Tây cũng nên được phép hiểu ván hóa phương Đông, Kim Phi tin rằng nhất định bọn họ sẽ rất thích.
Nhưng những điều này phải mất một thời gian dài để thực hiện.
“Tiên sinh, bây giờ chúng ta nên cập bến đảo và đợi họ hay là ở trên thuyền trước?”
Đại Lưu hỏi: “Nếu chúng ta cập bến đảo, ta sẽ sắp xếp người dọn dẹp cứ điểm của bọn cướp biển”
Tìm kiếm một đám cướp biển ở biển Đông Hải rộng lớn thực sự là mò kim đáy bể.
Cho nên trước khi tới đảo Tiêu Lâm, Kim Phi không có ý định tìm kiếm khắp nơi mà quyết định chờ xem.
Xung quanh đảo Tiêu Lâm mấy chục dặm không có hòn đảo nào khác, mấy ngày nay hướng gió không ổn định, cướp biển không thể chạy quá xa, lượng nước ngọt mang theo trên tàu cướp biển có hạn, khỉ nước ngọt cạn kiệt, chúng sẽ phải đến một hòn đảo có nước ngọt để lấy nước.
Hòn đảo có nước ngọt không nhiều, giải pháp của Kim Phi chính là phái người trấn thủ những hòn đảo này, để đám cướp biển tự mò đến tân cửa!