Truyền tin của Đại Khang lạc hậu, Đông Hải lại cách kinh thành xa như vậy, người biết thân phận của Kim Phi cực kì ít.
Mãi tới bây giờ, dân địa phương trong cả xưởng đóng tàu biết thân phận của Kim Phi cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Đối phương vừa mở miệng đã nói ra thân phận của Kim Phỉ, tuyệt đối không thể là một gã chạy vặt đơn giản như vậy.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong lòng Kim Phi là quyền quý đang trả thù y.
“Ngươi là người của ai?”
Kim Phi tức giận hỏi.
Một vệt máu chảy ra khỏi khóe miệng y, răng cũng bị máu nhuộm thành màu đỏ.
Không phải là y trúng độc mạnh gì, mà là dùng răng cắn vào đầu lưỡi, để sự đau nhói xua tan cơn buồn ngủ.
Ban đầu Kim Phỉ cho rằng đối phương sẽ không đáp, suy cho cùng bây giờ bọn họ không có tí sức lực nào, tình thế hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của đối phương.
Nếu y là đối phương, tuyệt đối sẽ không trả
lời vấn đề này.
Nhưng aỉ ngờ gã chạy vặt kia lại cười một cái, đáp: “Tiết công tử bảo ta chào hỏi quốc sư đại nhân!”
“Tiết công tủ?” Kim Phi chịu đựng cơn buồn ngủ càng ngày càng mạnh, hỏi từng từ từng chữ: “Là đệ đệ của Tiết Hàn Lư, Tiết Thái Hoa à?”
ở Đại Khang lúc này, cửa biển vào Trường Giang không phải là hòn ngọc quý phương đông gì cả, mà là một nơi hẻo lánh, người lui tới đa phần là thương nhân, nhóm quyền quý không coi trọng nơi này, nên số gia tộc bố trí mật thám ở đây cũng không coi là nhiều.
Kim Phi và Cửu công chúa đã làm mất lòng quá nhiều quyền quý, nhưng họ Tiết, gia tộc có khả năng ra một đòn chí mạng với y ở nơi xa như Đông Hải, thì Kim Phì chỉ có thể nghĩ tới gia tộc của Tiết Hàn Lư.
Từ sau khỉ Kim Phỉ giết chết Tiết Hàn Lư, nhà họ Tiết Luôn có thái độ thù địch với Kim Phì.
Hơn nữa nhà họ Tiết luôn thân thiết với Thái tử, Thái tử tạo phản ép vua nhường ngôi, nhà họ Tiết là người ủng hộ lớn nhất.
Sau khi Thái tử tạo phản thất bại, tất nhiên nhà họ Tiết đã bị Cửu công chúa xử lí.
Theo luật cũ của Đại Khang, tạo phản sẽ bị giết chín tộc, nhưng theo kiến nghị của Kim Phi, trong quá trình xử lí Cửu công chúa không dùng quy định tội liên đới, mà thu thập chứng cứ, tiến hành xét xử với người của gia tộc nhà họ Tiết.
Nhà họ Tiết đã chiếm giữ ở kinh thành nhiều năm, với nếp sống quan trường của Đại Khang, tất nhiên cũng gây ra không ít chuyện đàn áp nhân dân, càng là dòng chính lại càng khoa trương.
Mặc dù không có tội liên đới, nhưng sau khi xét xử, dòng chính của nhà họ Tiết gần như bị xử lí sạch sẽ, chỉ còn lại một đệ đệ của Tiết Hàn Lư say mê với tranh, chữ, ngày nào cũng ở trong nhà luyện chữ vẽ tranh, hiếm khi ra ngoài gây chuyện thị phi, cho dù thỉnh thoảng ra ngoài một chuyến, cũng là để tham gia các hoạt động hội thơ, vì thế trong lần xét xử đó, hắn đã giữ được mạng, thậm chí không bị bỏ tù.
Nhưng tài sản của nhà họ Tiết đã bị Cửu công chúa sung công rồi, hai tay của vị công tử ăn sung mặc sướng này trống rỗng, sau khi lang thang trong kỉnh thành năm sáu ngày mới rời khỏi kỉnh thành.
Lúc đó Cửu công chúa còn phái Cục tình báo đỉ dò xét dấu vết của vị công tử này, nhưng không thu được gì.
Lần đó Cục tình báo bận tới mức làm không nghỉ, về sau thì báo cáo là vị công tử này có thể đã bị thổ phỉ ngoài kinh thành giết chết rồi.
Đây cũng là kết quả có khả năng cao nhất.
Bởi vì Đại Khang hiện tại vẫn không an toàn, vị công tử này lại là người yếu đuối trói gà không chặt, ngoài viết chữ vẽ tranh thì không biết làm gì nữa, nếu gặp thổ phỉ ngoài thành thì gần như là chết chắc.
Lúc đó nhà họ Tiết đã bị tịch thu, Cửu công chúa cũng bận xử lí các quyền quý khác, sau khi xem báo cáo của Cục tình báo, thì đã vứt chuyện này ra sau đầu.
Bây giờ xem ra, tịch thu nhà cũng không triệt để, nhà họ Tiết đã có biện pháp dự phòng ở ngoài thành rồi.
Đương nhiên, Kim Phỉ cũng biết lời của đối phương chưa hẳn đã đáng tin.
“Quốc sư đại nhân thật thông minh, một lúc đã đoán ra.”
Gã chạy vặt cười thừa nhận.
Nhưng gã càng nói như vậy, Kim Phi càng nghi ngờ gã đang nói dối.
Song cho dù đối phương có nói dối hay không, y cũng không thể đi kiểm chứng được.
Nói trắng ra, Kim Phỉ càng tò mò vì sao đối phương giữ mình lại.
Đối phương dường như cũng nhìn ra sự lo ngại của Kim Phi, cười hỏi: “Có phải quốc sư đại nhân đang tò mò, tại sao ta nói nhiều với ngài như vậy, mà không đợi sau khi các ngươi ngủ hết rồi mới giết các người không?”
Kim Phỉ không đáp, lại cắn đầu lưỡi, sau đó nhìn chằm chằm vào đối phương.
Không trả lời thật ra cũng là một câu trả lời.
Gã chạy vặt cười khẽ, nói: “Tiết công tử nói, nghề thủ công của quốc sư đại nhân có một không hai, nếu giết chết thì thật sự quá đáng tiếc, Tiết công tử muốn mời tiên sinh chế tạo vũ khí cho Tiết công tử…”
“Các ngươi đừng mơ!”
Không chờ người gã chạy vặt nói xong, Kim Phỉ đã quả quyết cắt ngang lời của đối phương.
“Đúng là giống như Tiết công tử suy đoán,
quả nhiên quốc sư đại nhân đã từ chối ngay lập tức”
Người gã chạy vặt lắc đầu, mỉm cười buồn bã nói: “Tiết công tử đã nói, thứ Tiết công tử có là sự nhẫn nại, có thể từ từ chăm sóc dạy bảo tiên sinh!”
“Các ngươi từ bỏ đỉ, cho dù ta có chết, cũng tuyệt đối không tiếp tay cho giặc!”
Âm thanh của Kim Phi rất thấp, nhưng vô cùng kiên định: “Nếu ngươi đã biết ta, vậy cũng biết tiêu cục Trấn Viễn và đội Chung Minh dưới tay ta rồi, cho dù người sau lưng ngươi là ai, nếu hắn giết ta, nhất định sẽ phải trả giá!”
“Quốc sư đại nhân, đừng nói quá sớm”
Gã chạy vặt kéo một cái ghế tới, ngồi đối diện với Kim Phỉ: “Nếu Tiết công tử đã dám ra tay, ngài nói xem Tiết công tử đã suy nghĩ tới tiêu cục Trấn Viễn và đội Chung Minh chưa?”
Nghe tới đây, mắt Kim Phỉ hơi híp lại.
Đúng rồi, cho dù chuyện này không phải do nhà họ Tiết làm ra, nhưng các thế gia lâu đời dều nuôi dưỡng mưu sĩ, những mưu sĩ này dựa vào việc tính kế để kiếm sống, thứ Kim Phi có thể nghĩ tới, khẳng định là đối phương cũng nghĩ tới.
Nhất thời, Kím Phi lại sinh ra một tia tuyệt vọng.
Nhưng một giây sau, y đột nhiên bừng tỉnh.
Tỉa tuyệt vọng này, giống như tiếng chuông lớn cảnh báo kêu vang bên tai Kim Phi, khiến y tỉnh lại ngay lập tức, cũng hiểu được dự định của đối phương!
Giết người! Giết tim trước!
Mục đích của đối phương không phải là giết mình, mà là muốn thuần phục mình, khiến mình dốc sức cho bọn họ!
Từ lúc đối phương tiến vào khoang thuyền, loại thuần phục này đã bắt đầu rồi.
Nói nhiều với y như vậy, chính là đang đả kích ý chí của y, từ đó khiến y phải khuất phục!
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Kim Phi càng kiên định.
Đến Đại Khang lâu như vậy, y biết rõ kết cục của việc khuất phục.
Cho nên y thà chết vui vẻ, cũng không thể khuất phục.
Y đã xây dựng làng Tây Hà trở nên bền chắc như thép, Kim Phỉ tin nếu mình chết, nhất định Quan Hạ Nhi sẽ báo thù cho y!
“Quốc sư đại nhân, tới lúc này rồi, dù ngài có trợn mắt thì cũng có tác dụng gì đâu, chẳng qua chỉ là cố làm ra vẻ thôi.”
Gã chạy vặt liếc Kim Phi, sau đó quay lại nhìn Đường Tiểu Bắc một cách khinh thường: “Không hổ là hoa khôi đi ra từ sự dạy dỗ huấn luyện của thanh lâu, ẩm ướt lại còn non mịn.”
“Còn nhìn bà đây lần nữa, bà đây nhất định sẽ móc mắt ngươi ra!”
Bình thường Đường Tiểu Bắc luôn tùy tiện cẩu thả, lúc này lại hệt như một con hổ giận dữ, trợn mắt phẫn nộ nhìn gã chạy vặt.
“Aỉ da, không hổ là phu thê, người này còn nói chuyện hung dữ hơn người kỉa!”
Gã chạy vặt cười khẩy nhìn Kim Phi: “Quốc sư đại nhân, ta biết trong tay ngài vẫn còn vũ khí, không biết đại nhân đã chuẩn bị sẵn chưa, nếu còn không ra tay, ta sẽ không khách khí nữa đâu!”
Kim Phỉ nghe xong, lập tức như rơi xuống hầm băng.
Sở dr y bằng lòng nói nhiều với đối phương như vậy, ngoài muốn nóỉ suông ra, chính là đang gom góp sức lực, mở nút buộc của súng kíp từng chút một, chuẩn bị dùng một đòn giết
chết gã chạy vặt này.
Kết quả đối phương chỉ dùng một lời đã chọcthủnq dự định của Kỉm Phi…