“Tướng công, không thể khuất phục”.
Đường Tiểu Bắc cũng cắn đầu lưỡi, cố gắng quay đầu lại nói với Kim Phỉ: “Đây là cách thuần hóa nô bộc… phổ biến nhất… không thể…”
Vừa rồi lúc ăn cơm, cò ấy là người ăn nhiều nhất, sức khỏe cũng không cường tráng như mấy người Kim Phi, Đại Lưu, lúc này ý thức hơi mơ hồ, ngày càng buồn ngủ, bắt đầu nói đứt quãng.
Thật ra Đường Tiểu Bắc không nói, Kim Phi cũng biết tính toán của đối phương.
Đây là đang liên tục kéo thấp điểm giới hạn của y.
Chỉ cần khuất phục một lần thì sẽ có lần thứ hai, sau đó có khả năng tình hình sẽ xấu hơn.
“Tiểu Bắc, muội yên tâm, cho dù có chết, ta cũng sẽ không khuất phục”.
Kim Phi nhìn Đường Tiểu Bắc: “Nếu muội buồn ngủ thì cứ ngủ đi, có ta ở đây”.
Gã chạy vặt thấy kế hoạch của mình bị Đường Tiểu Bắc nhìn thấu thì hơi tức giận.
Cúi đầu nhìn Kim Phỉ, gã lạnh lùng nói:
“Quốc sư đại nhân, ta cho ngươi một cơ hội cuối, ngươi suy nghĩ thế nào rồi? Thời gian không có nhiều, cướp biển sắp đến rồi, đến lúc đó không biết chúng sẽ làm gì, ta chưa chắc có thể ngăn lại được”.
Dường như không nghe thấy gì, Kim Phỉ nhìn chằm chằm gã chạy vặt hỏi: “Lần này không chỉ có một nhà ra tay nhỉ, có những gia tộc nào tham gia vậy? Nói ra đỉ, ta sẽ đánh giá thực lực của các ngươi, nếu có khả năng lật đố triều đình thật, ta có thể tham gia với các ngươi”.
“Quốc sư đại nhân đang dụ ta nói ra đấy à?”
Gã chạy vặt cười ẩn ý nhìn Kim Phi: “Ngươi nghĩ tình hình như bây giờ rồi, lừa gạt có ý nghĩa gì nữa không?”
“Cho dù có chết, ta cũng muốn biết mình chết trong tay ai chứ”, Kim Phỉ lại hơi cắn đầu lưỡi, tiếp tục nhìn hắn.
Lần này gã chạy vặt không trả lời mà đứng dậy thở dài: “Xem ra Quốc sư chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cho đến khi nhìn thấy quan tài mới không rơi nước mắt. Lão Tạ, ta thấy ngươi thường nhìn lén Đường phu nhân, là phải lòng cô ta fôi sao?”
Đầu bếp bật cười, không khỏi xua tay.
Hôm nay Đại Lưu cũng ăn khá nhiều cá, vốn dĩ sắp không chịu nổi nữa, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của đầu bếp, anh ta tức giận đến mức lạnh lùng quát: “Lão Tạ, đừng quên vợ con ngươi đều đang ở làng Tây Hà, ngươi dám động vào phu nhân thì đợi lượm xác họ đi”.
“Sắp không còn làng Tây Hà nữa rồi, cũng không còn tiêu cục Trâh Viễn nữa, sau này ông đây sẽ là huyện lệnh Kim Xuyên”.
Đầu bếp hung hăng quát lại, từng bước đến gần Đường Tiểu Bắc.
Đường Tiểu Bắc ghê tởm nhìn tên đầu bếp đó, nhưng lúc này cô ấy không còn chút sức lực nào, mí mắt ngày càng nặng, không có khả năng phản kháng.
Ngay lúc tên đầu bếp sắp đến trước mặt Đường Tỉểu Bắc, Kìm Phi khẽ thở dài: “Thiên Tầm, ra tay đi”.
Nghe Kim Phi nói thế, gã chạy vặt và tên đầu bếp cùng quay đầu lại nhìn Bắc Thiên Tâm.
Chỉ thấy Bắc Thiên Tâm giơ tay phải lên, từng bóng đen bay ra từ trong tay áo rồi bao phủ lên mặt và cổ gã chạy vặt.
Vèo vèo vèo…
Sau một loạt tiếng động rất khẽ, trên trán gã chạy vặt xuất hiện mâỳ mũi tên màu đen, mắt trái cũng chảy máu.
Mũi tên chỉ dài bằng ngón tay, to bằng hạt đậu xanh, nhưng sức mạnh rất lớn, có thể xuyên qua cổ và mặt gã chạy vặt.
Vì trên trán có phần xương khá cứng nên không bị đâm xuyên qua, nhưng mũi tên cũng cắm sâu vào một nửa, chỉ còn lại phần đuôi bên ngoài.
Gã chạy vặt không nói được gì, mềm nhũn ngã xuống đất, chết trong tình trạng thê thảm.
“Ám khí!”
Tên đầu bếp không kịp suy nghĩ tại sao Bắc Thiên Tầm còn có sức như vậy, sửng sốt vài giây rồi xoay người nhào về phía Bắc Thiên Tâm, muốn áp chế cô ấy trước khỉ cô ấy bỏ mũi tên vào tay áo.
Nhưng vừa chạy được hai bước đã nhìn thấy Bắc Thiên Tâm giơ cánh tay trái lên.
Tên đầu bếp run lên, vô thức né sang bên cạnh.
Tiếc là động tác của hắn quá chậm, chân lại không tiện, chỉ chạy được một bước, Bắc Thiên Tâm đã ra tay.
Phịch!
Đầu của tên đầu bếp rơi xuống đất, có kết cục giống gã chạy vặt.
Sự xoay chuyển đột ngột khiến Đường Tiểu Bắc ngây người.
Cô ấy cứ nghĩ hôm nay chắc chắn sẽ chết, không ngờ trên người Bắc Thiên Tầm lại có ám khí.
Thở phào nhẹ nhõm, cô ấy quay đầu lại nhìn Kim Phi, sau đó cuối cùng cũng nhắm mắt lại.
Đại Lưu ở một bên cũng ngây ngốc, sau đó mừng rỡ hỏi: “Thiên Tâm cô nương, sao… sao cô không bị trúng độc?”
Sức ăn của người tập võ đêu rất nhiều, Bắc Thiên Tâm trông có vẻ gầy nhưng thật ra lúc nãy ăn còn nhiều hơn anh ta.
Lúc này anh ta chẳng có sức để nhấc cánh tay lên, vậy mà vừa rồi động tác của Bắc Thiên Tâm lại cực kỳ nhanh.
“Lăn lộn trong giang hồ, ngay cả thuốc giải Mông Hãn Dược mà cũng không chuẩn bị thì thật sự không biết sao ngươi có thể làm đội trưởng cận vệ được nhỉ”.
Bắc Thiên Tầm trợn mắt nhìn Đại Lưu, lấy
một bình gốm nhỏ ra.
Vừa rồi, Bắc Thiên Tâm nhận ra không ổn, kịp thời sử dụng thuốc giải, nhưng chưa kịp đưa cho mấy người Kim Phi, Đường Tiểu Bắc thì gã chạy vặt đó đã bước vào.
Chẳng qua lúc đó cả người Bắc Thiên Tâm cũng mềm nhũn, thậm chí sức lực còn không bằng một phần như bình thường, buộc tên lên ống tay áo mất khá nhiều thời gian, Bắc Thiên Tầm rất lo mình sẽ bắn trượt nên cứ mãi không ra tay, mà kiên nhẫn đợi mình hồi phục.
Gã chạy vặt đó khá có lòng tin vào thuốc độc của mình, hơn nữa Bắc Thiên Tâm mãi không lên tiếng nên hắn cũng không để ý.
Đường Tiều Bắc và Đại Lưu không biết đến tên trong tay áo, nhưng Kim Phỉ thì biết vì tên trong tay áo là y làm cho Bắc Thiên Tâm.
Thấy Bắc Thiên Tâm mãi không ra tay, y cũng đoán được nguyên nhân.
Lúc nãy nói nhiều với gã chạy vặt đó như vậy, vừa muốn dụ gã nói ra sự thật, cũng vừa tranh thủ thời gian cho Bắc Thiên Tâm hồi phục.
Sau đó tên đầu bếp có ý đồ với Đường Tiểu Bắc, Kim Phi biết không thể kéo dài thêm được nữa, lúc này mới bảo Bắc Thiên Tầm ra
tay.
Cũng may Bắc Thiên Tầm không khiến y thất vọng, thành công giết được hai tên kia.
“Thì ra cô có thuốc giải”.
Đại Lưu nhìn thấy bình nhỏ thì lập tức bật cười: “Mau đưa cho ta đỉ, bây giờ khó chịu quá”.
“Đợi đã, tiên sinh còn chưa uống thuốc giải đâu”.
Bắc Thiên Tâm liếc nhìn Đại Lưu, vịn bàn đứng dậy, lảo đảo đi đến chỗ Kim Phỉ.
“Đúng nhỉ, đưa cho tiên sinh trước”.
Đại Lưu đập nhẹ đầu vào tường để làm cho mình tỉnh táo.
Nhưng lúc này anh ta lại thấy Bắc Thiên Tầm đứng sửng tại đó, sắc mặt khó coi nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Sao thế, chẳng lẽ có cướp biển đến thật à?”
Đại Lưu vô thức hỏi.
Vừa rồi gã chạy vặt đó nói cướp biền sắp đến, anh ta và Bắc Thiên Tâm đều nghĩ đối phương đang dọa Kim Phi.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt hiện giờ của Bắc Thiên Tâm, rõ ràng là có gì đó không ổn.
“Thiên Tầm, rốt cuộc là chuyện gì thế?”, Đại Lưu vội vàng hỏi.
“Trên mặt biển phía Nam đêu là thuyền, trên cán cờ còn treo thi thể, chắc chắn là cướp biển”.
Bắc Thiên Tầm cũng lo lắng nói: “Tiên sinh, làm sao đây?”
Nhưng Kim Phi lại không trả lời.
Quay đầu lại nhìn, Kim Phi đã tựa vào ghế ngủ say…
Y quả thật cũng buồn ngủ giống Đường Tiểu Bắc, bây giờ hai tên kia đêu đã chết, cuối cùng cũng không chịu nổi được nữa.
Bắc Thiên Tâm cầm bình gốm nhỏ, nhất thời cũng không biết nên làm sao.