Boong tàu đối diện đều là nhân viên hộ tống đang ngủ say, Đại Lưu và đám cướp biển gây ra tiếng động lớn như vậy, nhưng bên đó lại không có chút phản ứng nào, hiển nhiên đều đã rơi vào bẫy.
Cả hai con tàu đều được nhân viên hộ tống cải tạo lại, không chỉ được trang bị các loại vũ khí như máy bắn đá, cung nỏ hạng nặng, mà mỗi con thuyền còn được trang bị ba khỉnh khí cầu và mấy rương lựu đạn.
Nếu mấy thứ này rơi vào trong tay bọn cướp biển thì hậu quả sẽ rất khó lường.
Cho nên Đại Lưu đã âm thầm quyết định, nếu đến lúc bất đắc dĩ thì anh ta sẽ đánh chìm chiếc thuyền còn lại.
Tuy rằng như vậy rất tàn nhẫn, nhưng vẫn tốt hơn là rơi vào tay bọn cướp biển!
Tuy nhiên, trong lòng Đại Lưu vẫn ôm ấp chút may mắn, bởi vì cướp biển và thổ phỉ đều có bản chất giống nhau, đều là hạng người tham sống sợ chết.
Đợt tấn công vừa rồi của anh ta quá gay gắt khiến bọn cướp biền sợ hãi không dám tiến về phía trước.
Nếu có thể dọa đối phương bỏ chạy, đợi
thuốc hết tác dụng thì mọi việc sẽ dê dàng.
Đại Lưu nhìn chằm chằm đội cướp biển đối diện, chờ đợi vận mệnh phán quyết.
Hạm đội cướp biển.
Trên con tàu lớn ở giữa, một gã đàn ông phương Tây to lớn bị mất một tai, đeo bịt mắt trái, đang tức muốn hộc máu, đập chiếc cốc trên tay xuống đất.
Sau đó gã trừng mắt nhìn hai người đàn ông trung niên Đại Khang đối diện, quát lên bằng thứ tiếng Hoa Hạ bập bẹ: “Tiết tiên sinh, Quách tiên sinh, không phải đã bảo mọi người trên thuyền đối diện đều bị hôn mê sao? Bây giờ là sao?”
Hai người đàn ông trung niên Đại Khang liếc nhau, cũng nhìn thấy sự nghỉ hoặc trong mắt người kia.
Bọn họ đều là mưu sĩ trong nhà quyền quý, cũng người phụ trách trực tiếp hành động ở biển Đông Hải lần này.
Với quyền thế và năng lực hiện giờ của Kim Phi, đám quyền quý cực kỳ rõ ràng ý nghĩa của việc đối đầu với Kim Phỉ.
Nếu không thành công, thứ chờ đợi bọn họ
chỉ có một đường chết.
Cho nên giống như suy đoán trước đây của Kim Phi, hành động lần này không phải là tác động của chỉ một nhà quyền quý, mà là rất nhiều quyền quý liên hợp lại, tập hợp mưu sĩ đứng đầu của mỗi nhà cùng hợp sức vạch ra kế hoạch hành động.
Mỗi một mưu sĩ đêu xứng danh đa mưu túc trí, nhiều mưu sĩ tụ tập như vậy có thể bổ sung thiếu sót lẫn nhau, kế hoạch vạch ra có thể nói là hoàn hảo.
Không riêng con thuyền của Kim Phi, mà con thuyền khác, bao gồm cả tàu của nhân viên hộ tống đóng trên đảo Tiêu Lâm, tất cả đều nằm trong kế hoạch của đám mưu sĩ.
Thực tế là nhân viên hộ tống thay phiên ăn cơm, nhân viên hộ tống trên khỉnh khí cầu ăn cuối cùng.
Nhưng để khiến tất cả mọi người trúng chiêu, gã chạy vặt và đầu bếp đã dựa theo kế hoạch của đám mưu sĩ, bảo đầu bếp đun một nồi nước sôi, thêm một chén trà lạnh cho nhóm ăn cơm thứ hai mỗi người một chén.
Đầu bếp là người quen ở làng Tây Hà, không một nhân viên hộ tống nào nghi ngờ hắn, lúc này đang là ngày hè nóng bức, rất dễ khát
nước, tất cả mọi người đều uống, bao gồm nhân viên hộ tống đang làm nhiệm vụ trên khinh khí cầu và những người ở lại trên đảo.
Hơn nữa đầu bếp bỏ thuốc trong trà lạnh có tác dụng mạnh hơn rất nhiều, xác nhận nhân viên hộ tống đều đã gục hết, gã chạy vặt mới truyền tin cho bọn cướp biển.
“Theo lý mà nói, tất cả mọi người trên thuyền hẳn là dều bị đánh gục rồi chứ?”
Mưu sĩ họ Tiết nói thầm: “Chẳng lẽ Giáp Lục thất thủ rồi?”
Rất nhiều mật thám đều không có tên, chỉ có danh hiệu.
Giáp Lục chính là danh hiệu của gã chạy vặt.
“Không đâu, Giáp Lục là mật thám hàng đầu do nhà họ Từ bồi dưỡng, không thể nào thất thủ”
Một mưu sĩ họ Quách lắc đầu nói: “Hơn nữa ngươi và ta cũng thấy được, khinh khí cầu trên thuyền Kim Phỉ đều đã rơi xuống.”
“Kim Phi quỷ kế đa đoan, nếu đó là mưu kế của y thì sao?” Tiết tiên sinh hỏi.
“Tiết tiên sinh, ngươi chắc là đã xem hồ sơ của Kim Phi, biết tính y khinh thường hạng lỗ
mãng sử dụng mưu kê?
Quách tiên sinh nói: “Nếu Giáp Lục thất thủ bị Kim Phỉ phát hiện, ngươi cảm thấy chúng ta còn có thể yên ổn đứng đây nói chuyện hay sao?”
“Có lý” Tiết tiên sinh gật đầu.
Để lên kế sách cố ý nhắm vào Kim Phi thì hiển nhiên phải nghiên cứu tính cách Kim Phi.
Theo phong cách làm việc của Kim Phi, khỉ thấy đội thuyền cướp biển, tuyệt đối sẽ không chỉ đánh chìm mấy con thuyền cướp biển rồi lại hành quân lặng lẽ giống như bây giờ.
“Rốt cuộc là vấn đề ở đâu?”
Nhất thời hai mưu sĩ không thể nắm rõ được tình hình.
Nếu nói Giáp Lục không thành công, thì khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn dều đã rơi xuống cả rồi mà.
Nếu nói thành công, thì vừa rồi đối phương lại phản kích đây.
“Ta không quan tâm đã xảy ra chuyện gì, ta chỉ muốn biết, bây giờ là phải làm gì?”
Gã đàn ông phương Tây to lớn – Smith giận dữ hét lên.
Một trong những chiếc thuyền cướp biển vừa bị Đại Lưu đánh chìm, có một con thuyền có thuộc hạ của gã.
Tiếng hét của Smith khiến hai mưu sĩ tỉnh táo lại, hai người liếc nhau, Quách tiên sinh nói: “Smith tiên sinh, dù có chuyện gì xảy ra, hôm nay chúng ta phải bắt được Kim Phi, cho nên chúng ta phải tấn công lên thuyền!”
“Vừa rồi ngươi không thấy sao? Hỏa lực của bọn họ mạnh như vậy, làm sao có thể giết bọn họ?” Smith hỏi.
“Thuyền lớn mục tiêu quá lớn, dễ dàng bị cung nỏ hạng nặng cùng máy bắn đá nhắm tới, chúng ta đổi thuyền nhỏ!”
Quách tiên sinh trả lời: “Mọi người đổi thuyền nhỏ, cùng nhau xông lên!”
‘Việc đã đến nước này, chỉ có thể như vậy!” Smith gật đầu nói: “Đừng quên các ngươi đã hứa gì với ta!”
“Smith tiên sinh cứ việc yên tâm, sau khỉ mọi chuyện xong xuôi, cung nỏ hạng nặng, máy bẳn đá, khinh khí cầu trên thuyền Kim Phi, chúng ta sẽ đưa ngươi một phần!” Tiết tiên sinh gật đầu.
‘Với cả bom chớp sáng lựu đạn mà các
ngươi đã nhắc đến nữa!” Smith nhấn mạnh nói.
Trong kế hoạch mà đám mưu sĩ vạch ra, trọng tâm quan trọng nhất là làm sao để dẫn Kim Phi tới Đông Hải.
Lúc thám tử của đám quyền quý thu thập tình báo ở Đông Hải có nghe một lính thủy quân nói, Kim Phỉ và Trịnh Trì Viễn đã từng nhiều lần thảo luận về cướp biển phương Tây, đám mưu sĩ phỏng đoán rằng có lẽ Kim Phi có hứng thú với cướp biển phương Tây, bèn nghĩ mọi cách để tìm được một đám cướp biển phương Tây ở vùng biển phía Nam, thuê bọn chúng đến Đông Hải hoạt động.
Sau đó lại sắp xếp ngư dân loan tin, nói ở trên biển thấy được cướp biển phương Tây, còn nhìn thấy một loại tàu cao tốc trên biển.
Phải nói rằng các mưu sĩ đã phân tích rất rõ ràng về tính cách của Kim Phi, cướp biển phương Tây và tàu cao tốc trên biển đều là những thứ khiến Kim Phi cảm thấy hứng thú.
Vì để xác nhận kết cấu của tàu cao tốc, quả nhiên Kim Phi đã dẫn người đi vào Đông Hải, kế hoạch của đám mưu sĩ cũng có thể thuận lợi thực thỉ.
Smith hàng năm hoạt động ở vùng biển quanh Đại Khang, có lần gã tình cờ chứng kiến
cuộc giao tranh giữa thủy quân và một nhóm cướp biển trên biển.
Lúc ấy thủy quân đã được trang bị cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, dễ dàng đánh gãy trận tuyến và tiêu diệt bọn cướp biển.
Lúc ấy Smith sợ hãi, hớt hải dẫn đội tàu của mình chạy trốn.
Cũng may thuyền của bọn họ nhanh hơn so với thủy quân, thủy quân phát hiện đuổi không kịp thì cũng thôi.
Sau trận chiến ấy, Smith bắt đầu tìm hỏi về các trang bị của thủy quân đến từ đâu, sau đó thì biết đến Kim Phỉ, cũng biết đến các loại vũ khí như cung nỏ hạng nặng, máy ném đá, khinh khí cầu.
Từ đây lúc sau, Smith đã thòm thèm với số vũ khí này, thậm chí còn từng có suy nghĩ đánh cướp bến tàu.
Có điều phái người đỉ tra xét vài lần thì cũng phải gạt suy nghĩ này đi.
Ngay lúc gã đang lo lắng về điều này thì mưu sĩ của đám quyền quý phái người tìm được gã, thương lượng cùng nhau đối phó Kim Phi.
Có cơ hội tốt như vậy thì hiển nhiên Smith sẽ không bỏ qua, ngoài việc nhân cơ hội tống
tiền đám quyền quý một mớ vàng ra, gã còn yêu cầu sau khi xong việc thì bắt buộc phải chia một phần vũ khí trên thuyền Kim Phỉ cho gã.
Ban đầu đám mưu sĩ không muốn đồng ý, nhưng khỉ nghe nói Kim Phi tính toán rời khỏi Đông Hải, mà bọn họ lại không tìm được toán cướp biển phương Tây nào khác, chỉ đành bấm bụng đồng ý.