“Đại Lưu…”
Bắc Thiên Tâm do dự một chút không nói gì, nước mắt không kìm được mà lại chảy xuống.
“Mau nói đỉ, bọn người Đại Lưu thế nào rồi? Họ có trốn thoát không?”
Kim Phi nắm lấy bả vai Bắc Thiên Tâm hỏi.
Bắc Thiên Tâm lắc đầu, kể lại chuyện xảy ra tối qua.
Khi biết cả hai con tàu đêu bị Đại Lưu cho nổ tung, đầu óc Kim Phi lập tức trống rỗng.
Y ngơ ngác nhìn về phương xa, cả người như chết lặng.
Đại Lưu và nhiều cận vệ đều là những cựu bỉnh đầu tiên gia nhập tiêu cục, tình cảm của Kim Phi đối vớỉ bọn họ còn sâu nặng hơn cả Bắc Thiên Tầm.
Dù Đại Lưu luôn nhiều chuyện hỏi thăm những lời bàn tán về Kim Phỉ, khiến Kìm Phỉ cảm thấy khó chịu, những cận vệ khác cũng có một số vấn đề nhỏ, ví dụ như một số người thích cờ bạc, một số rảnh rỗi là đi dạo kỷ viện, cũng có người không thích tắm rửa, trên người luôn có mùi lạ…
Nhưng khi nghĩ đến những người bằng xương bằng thịt vẫn còn cười nói ngày hôm qua, hôm nay đã âm dương cách biệt, Kim Phi cảm thấy như có người đâm vào tỉm mình.
“Nếu ta cẩn thận hơn một chút thì tốt rồi!”
Kim Phỉ ôm đầu, rơi vào trầm tư tự trách.
Sau khi đến Đại Khang, y đều bất khả chiến bại dù làm kinh doanh hay chiến đấu.
Y cũng là một người bình thường, khống chế kình thành, sau khỉ được phong làm Quốc sư, ít nhiều Kim Phi cũng có chút bành trướng.
Thật ra y và Cửu công chúa luôn biết nhóm quyền quý không hài lòng với chính sách mới và chỉ muốn giết họ, cũng không coi trọng họ là bao.
Khỉ rời khỏi bến tàu, Đường Tiểu Bắc từng nhắc nhở y là trên tàu có người lạ, liệu có việc gì hay không.
Khỉ đó, Kim Phỉ cảm thấy chắc là do lần trước Đường Tiểu Bắc bị cướp biển phục kích, để lại bóng ma tâm lý nên cũng không để tâm mấy.
Theo ý của y, trên thuyền có nhiều nhân viên hộ tống như vậy, chỉ mấy người chạy vặt thì có thể làm được chuyện lớn gì?
Không chỉ có Kim Phi bành trướng, Đại Lưu và các nhân viên hộ tống khác cũng vậy.
Sau khi lên thuyền, Đại Lưu chỉ sắp xếp mấy nhân viên hộ tống canh gác dưới đáy thuyền, để đề phòng có người đục thuyền, đồng thời cử nhân viên hộ tống có hiểu biết về thuyền để mắt tới người lái tàu, để ngừa người lái tàu chạy loạn, sau đó không còn xen vào nữa.
Kết quả là, chỉ cần một Lân bất cẩn đã dẫn đến thương vong bi thảm như vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt bỉ thương của Kim Phi, Bắc Thiên Tâm muốn khuyên nhủ y nhưng cô ấy không phải là người hay nói, mở miệng nhưng không biết nên nói gì, chỉ có thể thở dài, ỉm lặng ngồi cùng Kim Phi.
Do đó, khỉ Đường Tiểu Bắc tỉnh lại, đã nhìn thấy Kim Phi và Bắc Thiên Tâm đang ngồi đối diện nhau, đều không nói gì.
Đôi mắt Kim Phi trống rỗng, thậm chí cô ấy đã tỉnh mà y chưa nhận ra.
“Phu nhân, người tỉnh rồi!” Bắc Thiên Tầm lấy ấm nước bên cạnh qua: “Uống chút nước đi.”
Đường Tiểu Bắc không nhận lấy ấm nước, mà đưa tay ra vẫy trước mặt Kim Phi.
Nhưng Kim Phi cứ như không nhìn thấy,
ánh mắt vẫn ngơ ngác như cũ.
“Tướng công, làm sao vậy?” Đường Tiểu Bắc lo lắng hỏi.
Bắc Thiên Tầm thở dài kể lại chuyện tối qua.
“Sau tiên sinh nghe xong thì cứ như vậy…”
Bắc Thiên Tâm đành nói.
“Tướng công, không phải chàng nói chuyện bỉnh thắng bại là chuyện thường tình sao!”
Lòng Đường Tiểu Bắc cũng rất buồn, nhưng cô ấy vẫn đưa tay ôm lấy Kim Phỉ: “Không sao đâu, chỉ cần chúng ta còn sống, nhất định có thể báo thù cho huynh đệ của chúng ta!”
Nhưng mặc kệ Đường Tiểu Bắc có nói hay làm gì, Kim Phí vẫn như cũ, không có bất kỳ phản ứng nào.
Đường Tiểu Bắc thấy thế, nâng má Kim Phi, lớn tiếng hét: “Tướng công, nếu chàng muốn báo thù cho bọn Đại Lưu thì hãy tỉnh lại đi! Nếu chàng cho rằng cái chết của bọn Đại Lưu là không đáng nhắc tới thì chàng cứ tiếp tục ngơ ngác đi!”
Nhắc tới Đại Lưu, cuối cùng sắc mặt của Kim Phi cũng thay đổi.
Đường Tiểu Bắc thấy có hiệu quả, tiếp tục nói: “Tướng công, ta biết chàng đau buồn và tự trách mình, nhưng chàng cũng nói với ta là trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đê gì, bây giờ chàng tự trách mình thì đám Đại Lưu cũng không thể sống lại, bây giờ không phải là lúc chúng ta đau khổ mà phải tìm cách quay lại, điều tra rõ chuyện này rốt cuộc là ai làm, như vậy mới có thể trả thù cho bọn Đại Lưu! Mới có thể cho người nhà của bọn Đại Lưu một lời giải thích!”
“Đúng vậy, phải điều tra cho rõ! Phải báo thù cho bọn Đại Lưu!”
Kim Phỉ thấp giọng lặp lại những lời này, ánh mắt cũng dần lấy lại thần sắc.
“Muốn điều tra chuyện này, chúng ta phải bảo toàn thể lực, như vậy mới có thể quay về”
Đường Tiểu Bắc nói xong, đưa ấm nước qua.
Lần này Kim Phỉ không từ chối mà cầm ấm nước ngửa đầu lên uống một ngụm.
Bắt đầu từ tối đêm qua y chưa uống được một giọt nước nào, lúc này thực sự rất khát.
Nhưng chỉ mới uống được hai ngụm, Kim Phi đã đặt ấm nước xuống.
Lúc này họ đang ở trên biển, lượng nước ngọt là hữu hạn nên phải sử dụng tiết kiệm.
‘Tiểu Bắc, xin lỗi đã làm cho muội lo lắng!”
Kim Phỉ đưa ấm nước cho Đường Tiểu Bắc.
Nếu không phải vừa rồi có Đường Tiểu Bắc khuyên bảo, y không biết mình sẽ còn đắm chìm trong tự trách bao lâu nữa.
Đường Tiều Bắc nói đúng, chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi, dù có tự trách mình thế nào đi nữa thì bọn Đại Lưu cũng không thể sống lại được.
‘Tướng công, vừa rồi chàng làm ta sợ chết khiếp!”
Đường Tiểu Bắc xác nhận Kim Phi đã trở lại bình thường, hai mắt đột nhiên đỏ ửng, nhào vào lòng ngực Kim Phi: ‘Vừa rồi ta còn tưởng sau này chàng sẽ si ngốc luôn!1’
“Không đâu!”
Kim Phi vỗ lưng Đường Tiểu Bắc, quay đầu nhìn về phía Bắc Thiên Tầm: “Thiên Tầm, cảm ơn cô!”
Hôm qua sau khi trúng độc y cũng đã nếm trải được cảm giác bủn rủn đau nhức cả người, tuy Bắc Thiên Tầm không nóỉ ra, nhưng y có thể
tưởng tượng được, cô ấy cũng phải gian nan lắm mới đưa được y và Đường Tiểu Bắc lên thuyền nhỏ.
Nếu không, với tính cách của Bắc Thiên Tầm, sẽ không thể nào trơ mắt nhìn đám người Đại Lưu chết.
“Đây là việc ta nên làm.”
Bắc Thiên Tầm xua tay, hỏi: “Tiên sinh, bây giờ nên làm thế nào?”
“Trở về trước, chuyện khác nói sau!” Kim Phi trả lời.
“Nhưng đêm qua ta cũng không chịu được mà ngủ quên…” Bắc Thiên Tầm hơi xấu hổ nói: “Trôi dạt trên biển cả đêm, bây giờ cũng không biết đã trôi đến nơi nào, rồi làm sao trở về?”
“Chúng ta ở Đông Hải, chỉ cần tiếp tục đi về phía tây, một ngày nào đó sẽ có thể trở lại Đại Khang!” Kim Phi nói.
“Nhưng chúng ta không còn nhiều nước và cũng không có thức ăn…” Bắc Thiên Tâm nói.
“Con thuyền này chắc chắn có đồ cứu trợ khẩn cấp, đủ để chúng ta câm cự được một thời gian.”
Kim Phi mở một ngăn bí mật ở đuôi thuyền, lấy ra một chiếc hộp gỗ ở trong đó.
Mở hộp gỗ ra, bên trong có nám chiếc ấm sắt, còn có một túi lớn đựng thịt sấy khô và mấy túi đồ khô.
Bắc Thiên Tâm nhìn thoáng qua ngăn bí mật, phát hiện bên trong có ba chiếc hộp gỗ nhỏ, đôi mắt cô ấy đột nhiên mở to.
“Tiên sinh, ngài chuẩn bị những thứ này lúc nào vậy?”
Lúc này trong đầu cô ấy chợt lóe lên một ý nghĩ.
Chẳng lẽ Kim Phỉ đã đoán trước sẽ có cục diện ngày hôm nay?
Nhưng ý nghĩ đó chỉ lóe lên trong chốc lát rồi biến mất.
Bởi vì cô ấy tin tưởng Kim Phi, nếu y biết trước có thế lực muốn tấn công mình, nhất định y sẽ ra tay trước, sẽ không để bọn Đại Lưu chết.
“Bắc Thiên Tầm tỷ tỷ, chiếc thuyền này vốn được tướng công thiết kế chuyên dành cho chạy trốn, không chỉ chiếc thuyền này, mà tất cả các thuyền cứu sinh của thương hội Kim Xuyên chúng ta đều có thứ này.”
Đường Tiểu Bắc đoán được suy nghĩ của Bắc Thiên Tâm nên nhanh chóng giải thích.
Lúc này Bắc Thiên Tầm mới nhớ ra, con
thuyền này vốn không phải là của thuyền lớn mang đến mà là do nhân viên hộ tống kéo lên sau khi thuyên lớn đến bến tàu.