Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Đường Tiểu Bắc cũng hơi lo lắng khi Kim Phi nói vậy.
Bởi vì khi bọn thổ phỉ bao vây làng Tây Hà, có một kẻ phản bội đã đốt cây cầu treo Hắc Phong Lĩnh, ngăn cản lực lượng nhân viên hộ tống của quận thành tiếp viện kịp thời.
Nhưng Đường Tiểu Bắc không tỏ ra lo lắng mà an ủi: “Tướng công, từ sau khi xảy ra sự cố cầu treo, Tiểu Ngọc đã tăng cường giám sát trong làng, bây giờ trong làng binh cường mã tráng, chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
“Hy vọng là vậy.”
Kim Phi cũng biết bây giờ lo lắng cũng vô ích, cho nên gật đầu không nói thêm gì nữa, thầm cầu nguyện trong lòng gió đông sẽ mạnh hơn, để y có thể tới bờ nhanh hơn.
Có lẽ ông trời nghe được lời cầu nguyện của y, những cánh buồm càng lúc càng cáng, tốc độ của chiếc thuyền nhỏ cũng dần dần tăng lên.
Nhưng khoảng thời gian vui vẻ không kéo dài lâu, gió đột ngột đổi hướng.
Từ gió đông từ từ biến thành gió nam, sau
đó lại biến thành gió tây nam.
Nếu căng buồm lúc này sẽ khiến con thuyền lùi ngược trở về, Kim Phi không còn cách nào khác ngoài việc thu buồm.
Tuy nhiên, gió ngày càng mạnh, tấm vải chống nước dùng để che nắng lúc nãy bị thổi bay phất lên, kéo chiếc thuyền nhỏ về phía đông bắc.
Kim Phỉ chỉ đành phải cất cả tấm vải che nắng.
Nhưng bản thân con thuyền đã chặn một phần gió, mỏ neo trên tàu không thể chạm tới đáy biển nên chỉ có thể bị gió thổi bay.
Sau khi trôi dạt như thế hơn nửa giờ, những đám mây đen trên đầu càng lúc càng nặng, càng lúc càng thấp, như thể đưa tay ra là có thể chạm vào chúng.
Đùng!
Với một tiếng sấm rền, mưa lớn trút xuống.
Mưa đều là nước ngọt, suy nghĩ đầu tiên của Kim Phỉ là dùng bạt để hứng nước mưa và giữ lại để dự phòng.
Nhưng sau đó y phát hiện ra một vấn đề khó xử – không có công cụ đựng nước trên thuyền.
Năm ấm đun nước đó đã chứa nước đun sôi, cũng không thể đố hết nước trong ấm ra chỉ để hứng nước mưa được?
“Xem ra lần sau nên đưa thêm hai xô sắt.1′
Kim Phi âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Trên thực tế, đó không phải là một nhiệm vụ khó khăn. Chỉ cần thay thế những chiếc hộp gỗ dùng để đựng đồ bằng những chiếc xô sắt là được.
Chỉ là trước kia Kim Phỉ chưa từng có kinh nghiệm trôi dạt trên biển, tất cả thiết kế đều xuất phát từ trí tưởng tượng, nên đã không tính đến chuyện này.
Vì không cần hứng nước mưa, Kim Phỉ đắp tấm bạt lên đau để làm ô.
Chỉ có một tấm vải chống thấm, ba người đứng túm tụm ở giữa thuyền.
Mưa mùa hè đến và đi nhanh.
Cơn mưa lớn biến thành mưa phùn trong vòng chưa đầy hai mươi phút.
Nhưng điều tồi tệ nhất là gió ngày càng mạnh hơn, thổi thuyền về phía đông bắc.
Kim Phi không còn cách nào khác đành phải cam chịu số phận.
Sau khi trôi theo gió hơn một giờ, Kim Phi ngủ thiếp đi.
Lúc y tỉnh dậy thì trời đã tối
Phía trên, ánh sao lấp lánh, phản chiếu xuống mặt biển xanh như giấc mơ, soi sáng bầu trời đêm.
Kim Phỉ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sự bực bội trong lòng cũng được giải tỏa phần nào.
ở phía bên kia thuyền, Bắc Thiên Tâm và Đường Tiểu Bắc đang ngồi xổm trên mặt đất, đang loay hoay làm gì đó, sinh ra từng đợt khói đen.
Kim Phỉ thật sự tỉnh dậy vì ngửi thấy mùi khói.
‘Tướng công tỉnh rồi à?” Đường Tiều Bắc nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn sang: “Chàng mau đến xem thử thứ này nên sử dụng thế nào.”
Kim Phỉ đi tới nhìn, phát hiện hai người bọn họ đang nhóm lửa.
Chiếc thuyền được trang bị diêm, một đống củi, còn có một bếp nhỏ và một cái nồi nhỏ.
Hai người Đường Tiểu Bắc rõ ràng không giỏi sử dụng công cụ tạo lửa trên thuyền. Dù đã
ném rất nhiều que diêm nhưng họ vẫn chưa đốt được củi thành công.
“Đốt củi bằng diêm khó quá đi.”
Kim Phi lấy ra một túi nước từ trong hộp nhỏ chứa gỗ: “Dầu lửa này, đổ một chút dầu vào gỗ là được.”
“Có dầu lửa sao chàng không nói sớm? Hại ta với Thiên Tâm tỷ tỷ thổi cả nửa ngày!”
Đường Tiểu Bắc tức giận, liếc mắt nhìn Kim Phỉ.
“Muội đâu có hỏi.” Kim Phi mở nút túi nước, đổ một chút lên gỗ.
Có dầu lửa, gỗ rất nhanh đã cháy hừng hực.
Kim Phỉ bỏ thêm hai cục than vào lò nhỏ, sau đó đặt nồi nhỏ lên đó.
Mấy ngày tiếp theo, ba người Kim Phỉ chia thành ba ca thay phiên gác đêm, thấy gió đông thổi thì căng buồm, phát hiện gió thổi hướng khác thì thu buồm lại.
Nhưng dường như ông trời đang muốn đối nghịch với y, liên tục mấy ngày chỉ có gió nam hoặc gió tây nam, rất ít gió đông.
Đám người Kim Phi trôi dạt trên biển mấy
ngày, không những không đến gần bờ mà ngược lại còn xa bờ hơn.
Đảo Tiêu Lâm.
Hai mưu sĩ đã sắp xếp bọn cướp biền và thủy thủ vừa tìm kiếm vùng biền xung quanh vừa trục vớt xác thuyền chìm.
Lúc này Kim Phi đã trôi dạt xa gần trăm dặm, bọn họ hoàn toàn không tìm được.
Việc trục vớt xác thuyền bị chìm cũng không suôn sẻ lắm, hàng chục tên cướp biển và thủy thủ bị chết đuối, không mò được đồ gì có ích cả.
“Quách tiên sinh, chúng ta có nên sớm báo cáo cấp trên không?” Tiết tiên sinh hỏi.
“Được!” Quách tiên sinh gật đầu đồng ý.
Chẳng mấy chốc, hai con chim bồ câu đưa thư bay ra khỏi thuyền và bay về phía tây.
Đối với thuyền đội mà nói phải mất nhiều ngày mới có thể cập bờ đảo Tiêu Lâm. Tuy nhiên, đối với đàn bồ câu, chỉ nửa buổi sáng chúng đã bay tới bờ biển phía đông và đậu xuống nhà một địa chủ.
“Lão gia, có tin từ phía biển!”
Một quản gia nhận lấy tờ giấy và chạy như bay đến thư phòng của địa chủ.
“Nhanh, đưa ta xem!”
Địa chủ nhận lấy tờ giấy và đọc nhanh.
Sau một lát, ông ta lấm bẩm: “Quá tốt, tên sao chổi Kim Phỉ cuối cùng cũng chết rồi!”
Sau khi tìm kiếm nhiều ngày như vậy mà không tìm thấy Kim Phi, Quách tiên sinh và Tiết tiên sinh ngầm cho rằng Kim Phỉ đã chết.
Họ thậm chí còn vớt một xác chết dị dạng từ dưới biển lên để mạo danh Kim Phi.
Mặc dù không hoàn thành nhiệm vụ bắt sống Kim Phi để nhờ y giúp chế tạo vũ khí, nhưng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ “chết phải thấy xác”.
Các chính sách mới của Kim Phỉ và Cửu công chúa được người dân ủng hộ rất nhiều, nhưng lại làm tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của tầng lớp quyền quý và tầng lớp địa chủ giàu có.
Cho nên, dân chúng ủng hộ Kim Phi và Cửu công chúa bao nhiêu thì bọn quyền quý và địa chủ lại ghét bọn họ đến bấy nhiêu.
Dưới sự lãnh đạo của một số quyền quý ở kỉnh thành, các gia đình giàu có từ khắp nơi trên
đất nước đã cấu kết và cùng nhau giăng một tấm lưới khổng lồ để gài bẫy Kim Phi.
Trên thực tế, theo kế hoạch của tầng lớp quyền quý, họ không có ý định hành động sớm như vậy.
Nhưng khi biết được Trần Cát muốn phong Kim Phỉ làm Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, chỉ huy lực lượng quân sự của cả nước, tầng lớp quyền quý đã hoàn toàn hoảng sợ.
Dù ở thời đại nào, sức mạnh quân sự đều trực tiếp quyết định tầm ảnh hưởng của mỗi người.
Trong làng, gia đình nào có nhiều anh em hơn, nắm đấm mạnh hơn thì có nhiều tiếng nói hơn, nguyên tắc tương tự cũng được áp dụng ở triều đình.
Trước đó, Kim Phi đã đề xuất chính sách cắt bỉnh giảm quan, giải tán một số quân đội yếu hơn để giảm bớt gánh nặng cho ngân khố quốc gỉa.
Những đội quân này đều là quân tư nhân của tầng lớp quyền quý, họ cũng là người đòi tiền ngân khố quốc gia, để giúp cuộc sống con cháu đời sau không lo gì cả.
Đương nhiên, tầng lớp quyền quý sẽ phản
đối việc cắt binh giảm quan.
Nhưng thực lực của Kim Phi quá mạnh, thái độ cũng rất kiên quyết, tất cả tấu chương phản đối dều bị Cửu công chúa giữ lại.
Khi đó, tầng lớp quyền quý không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bắt đầu kế hoạch của mình trước thời hạn.
“Mau chuẩn bị bút mực, gửi thư cho Từ đại nhân thông báo tin vui này!”

Advertisement
';
Advertisement