Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Trịnh đại nhân mượn bồ câu đưa thư để làm gì vậy?”
Đại Cường hỏi.
“Quốc sư đại nhân bị tập kích, chuyện này có liên quan rất lớn, ta phải báo lên triều đình, nhưng toàn bộ bồ câu đưa thư của thủy quân ta đều đã bị đầu độc hết rồi. Ta tới đây, một là đoán được có thể sẽ có người ra tay với xưởng đóng tàu, hai chính là tới để mượn bồ câu đưa thư!”
Trịnh Trì Viên sốt ruột nói.
Đôi khi người càng thông minh lại càng đa nghi.
Theo quan điểm của đại đội phó, nhân viên hộ tống mà Kim Phi lãnh đạo là những nhân viên tinh nhuệ trong số tinh nhuệ, trên thuyền còn trang bị cả khinh khí cầu, cung nỏ hạng nặng và các vũ khí sắc bén khác, vì vậy trên đời này không aỉ có thể đánh chìm thuyền của Kim Phi được.
Vậy nên khỉ Trịnh Trì Viễn nói xong lời vừa rồi, suy nghĩ đầu tiên của anh ta chính là Trịnh Trì Viễn đang nói dối, muốn dùng kế điệu hổ ly sơn để điều động lực lượng chủ lực của xưởng
đóng tàu rời đỉ.
Nếu như không phải vừa nãy Trịnh Trì Viễn đã đánh chìm ba con thuyền cướp biển, anh ta cũng sẽ không để cho Trịnh Trì Viễn đi vào.
Đây cũng chính là lý do anh ta ngăn cản Đại Cường dẫn người đến đảo Tiêu Lâm.
Nhưng thấy Trịnh Trì Viễn sốt ruột như vậy, biểu cảm trên mặt hoàn toàn không giống như đang giả vờ, trong lòng đại đội phó lại có phần dao động.
“Chẳng lẽ những gì hắn nói đều là thật sao?”
Trong lòng đại đội phó bất chợt thoáng qua suy nghĩ này.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”
Đại đội phó theo bản năng âm thầm phản đối lại suy nghĩ này.
Bởi vì hậu quả này quá nghiêm trọng.
Kim Phỉ chính là trụ cột của tiêu cục, nếu y xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì bầu trời của Kim Xuyên cũng sẽ sụp xuống hơn nửa!
Nhưng suy nghĩ này một khỉ xuất hiện sẽ không dừng lại được, đại đội phó càng nghĩ càng cảm thấy khiếp sợ.
“Không được hoảng, không được hoảng, có thể hắn đang lừa chúng ta!”
Đại đội phó thầm an ủi mình.
Sau khi hít thở sau hai cái, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, anh ta nhìn Trịnh Trì Viễn đáp: “Trịnh tướng quân, việc ngài vừa nói quả thực có liên quan rất lớn, vì vậy chúng ta cần phải đi xác thực lại, trước khi có được thông tin chính xác, chúng ta không thể cho ngài mượn bồ câu đưa thư được!”
“Vậy được thôi!”
Trịnh Trì Viên thấy thái độ kiên định của đại đội phó, bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy các ngươi đi xác thực đỉ, ta đi trước đây!”
Đại đội phó vừa định tiếp lời, một nhân viên hộ tống khuôn mặt dính đầy tro đi tới.
“Đại đội trưởng, đại đội phó, lửa ở hậu viện đều đã được dập tắt rồi”
Trước khi cướp biển tấn công, có người đã phóng hỏa ở nhà kho của xưởng đóng tàu, may mà Kim Phi đã liên tục nhấn mạnh tầm quan trọng của việc phòng cháy chữa cháy. Những nơi dê xảy ra hoả hoạn ở xưởng đóng tàu, dều được đặt sẵn thiết bị chữa cháy. Vậy nên trước khi ngọn lửa lan rộng, đã bị các nhân viên hộ
tống và công nhân xưởng đóng tàu dập tắt rồi.
“Tốn thất thế nào?” Đại Cường hỏi.
“Vì được chữa cháy kịp thời, nên nhà kho và xưởng đóng tàu dều không có tổn thất gì lớn, chỉ là kho cơ khí đã bị thiêu cháy mất một gian, chuồng nuôi bồ câu cũng bị thiêu rụi rồi”
Nhân viên hộ tống tới báo tin lau mặt đáp.
“Chuồng nuôi bồ câu bị thiêu rụi rồi sao?”
Đại đội phó không khỏi biến sắc.
Trịnh Trì Viễn đang chuẩn bị rời đi cũng dừng chân lại.
Toàn bộ bồ câu của thủy quân đã bị người ta giết chết, chuồng nuôi bồ câu bên ở đây cũng bị thiêu rụi sạch.
Đại đội phó theo bản năng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“Chẳng lẽ mục tiêu thực sự của bọn cướp biển đến tấn công hồi nãy không phải là xưởng đóng tàu, mà chính là chuồng nuôi bồ cáu sao?”
Vì biết có cướp biển hoành hành ở ven biển Đông Hải, Kim Phi đã xây dựng vài pháo đài ở bên ngoài xưởng đóng tàu, cướp biển hoàn toàn không thể tấn công vào được.
Cho nên vừa rồi khi phát hiện ra bọn cướp
biển, đại đội phó còn cho rằng đầu óc của bọn này bị ngựa đá bay rồi, tự tới tìm đường chết.
Bây giờ suy nghĩ lại, nếu mục tiêu của bọn cướp biền không phải là xưởng đóng tàu thì sao?
“Đã cứu được bồ câu ra chưa?” Đại đội phó bắt lấy nhân viên hộ tống tới báo tin hỏi.
“Không, toàn bộ đêu đã bị thiêu chết rồi.” Nhân viên hộ tống lắc đầu đáp.
Lúc này anh ta vẫn chưa nhận ra được tính nghiêm trọng của sự việc, không hiểu tại sao đại đội phó không quan tâm đến kho cơ khí, mà lại quan tâm đến chuồng nuôi bồ câu không quan trọng ây.
“Đại đội trưởng, ta phải lập tức dẫn người đến đảo Tiêu Lâm, ngài nhất định phải canh giữ nơi này thật tốt!”
Đại đội phó lại gọi Đại Cường tới phía sau cây cột, nhanh chóng nói: “Trừ khi ta và tiên sinh quay lại, thì không được cho phép bất cứ thuyền hay bất cứ người nào đến gần xưởng đóng tàu!”
“Lão Ngũ, có phải ngươi đã đoán ra được gì rồi phải không?” Đại Cường cau mày hỏi.
Đại đội phó thay đổi thái độ như vậy, khiến
anh ta có phần hoảng hốt.
“Đợi ta quay về rồi nóĩl’
Đại đội phó lo sợ suy đoán của mình sẽ làm xao động lòng quân, nên không nói thêm gì nữa, mà chỉ vỗ vai Đại Cường, rồi sau đó xoay người chạy đi.
Chẳng mấy chốc, một con thuyền nhỏ dài khoảng vài mét đi ra khỏi xưởng đóng tàu.
Thuyền nhỏ có dạng hình thoi, hơi giống thuyền rồng, thuyền khá nhỏ nên không chở được nhiều người. Ưu điểm duy nhất là khi không có gió hay bị ngược gió, thì có thể dùng bàn đạp mà tiếp tục đi về phía trước, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh, được Kim Phi gọi là thuyền tốc hành.
Con thuyền này lúc đầu Kim Phi thiết kế ở làng Tây Hà, khi lần đầu đến Đông Hải, y đã để lại cho Hồng Đào Bình một chồng bản vẽ, trong đó có bao gồm cả sơ đồ cấu tạo của loại thuyền tốc hành này.
Khoảng thời gian trước, cần cẩu còn chưa được đưa đến, Hồng Bình Đào nhàn rỗi không có việc gì làm, cảm thấy con thuyền này rất thú vị, bèn làm một chiếc, đúng lúc hữu ích vào lúc này.
Vì để nhanh chóng đến nơi, đại đội phó chia binh sĩ của hai tiểu đội thành ba nhóm luân phiên nhau chèo thuyền, một giây cũng không dừng mà chèo tới đảo Tiêu Lâm.
Tốc độ của thuyền nhỏ quả thực rất nhanh, lại chèo hết tốc lực để lên đường, nên chỉ mất hai ngày một đêm, mấy người đại đội phó đã đến được đảo Tiêu Lâm.
Xung quanh khu vực biển này đã bị thủy quân phong tỏa, đại đội phó dưới sự chỉ dẫn của thuỷ quân đã tới phía bên trên vị trí mà con thuyền bị đắm.
Đáy biến không phải là một vùng đất bằng phẳng mà là một bề mặt gồ ghề.
Có vài địa hình tương đối cao, thậm chí còn nhô ra khỏi mặt biển, từ đó hình thành lên đảo nhỏ.
Từ đáy biển nhìn lên, mỗi một hòn đảo nhỏ chính là một ngọn núi.
Mà con thuyền bị đắm nằm ở giữa sườn núi của ngọn núi đảo Tiêu Lâm này, cách mặt biển khoảng ba mươi bốn mươi mét.
Lúc này trời vừa đủ nắng, nước biển cũng trở nên trong vắt như thường ngày, đứng ở trên thuyền có thể lờ mờ nhìn thấy được hình dáng
của con thuyền bị đắm.
Đại đội phó ngay lập tức tìm một nhân viên hộ tống có khả năng bơi lội tốt để lặn xuống đáy biển, xác nhận lại ở cự ly gần.
Nhân viên hộ tống ôm một hòn đá, nhanh chóng chìm vào đáy biển.
Không có dụng cụ lặn, nhân viên hộ tống chỉ có thể kiên trì ở dưới nước chưa đầy hai phút đã phải nổi lên trên mặt nước.
Đầu tiên anh ta hít thật sâu hai ngụm không khí trong lành, sau đó sắc mặt trắng bệch báo cáo: “Đại đội trưởng, bên dưới có hai con thuyền bị đắm, chính là hai con thuyền mà mấy người tiên sinh đã ở ngồi khi rời đi.”
Lúc trước Trịnh Trì Viễn tới xưởng đóng tàu, anh ta không có mặt tại hiện trường, trên đường đại đội phó cũng không nói gì nên anh ta vẫn không biết chuyện Kim Phỉ bị tập kích.
Khỉ vừa nhìn thấy con thuyền đắm đó, anh ta lập tức nhận ra đã có chuyện gì xảy ra, suýt chút nữa đã sặc chết ở đáy biển.
“Chẳng lẽ tiên sinh đã thực sự bị giết hại rồi sao?”
Đại đội phó ngồi phịch xuống băng ghế.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhận
được tin, đại đội phó vẫn cảm thấy đầu óc rối bời.
“Đại đội trưởng, Đại đội trưởng?”
Nhân viên hộ tống lặn nước đợi một hồi lâu, phát hiện đại đội phó vẫn đang thất thần, bèn khẽ đẩy anh ta một chút.
Đại đội phó cuối cùng cũng bừng tỉnh lại, trừng mắt nói: “Chắc ngươi biết phòng của tiên sinh đúng không, ngươi xuống đó thêm lần nữa, đến phòng của tiên sinh xem thử, nếu phát hiện… thỉ thể của tiên sinh và phu nhân, thì bằng mọi giá phải mang họ lên!”
Lúc đầu sau khi mượn thuyền ở chỗ Hồng Đào Bình, Đại Lưu đã bố trí người lên thuyền kiểm tra, tiện thể trang bị thêm vũ khí.

Advertisement
';
Advertisement