Tứ hoàng tử trịnh trọng quỳ lạy Trần Cát, đứng lên nói: “Từ Song, tiễn Phụ hoàng lên đường đi!”
“Xem ra trẫm đã được định trước là phải chết trong tay chính con trai mình!”
Trần Cát cười buồn, sau đó giọng điệu đột nhiên trở nên quả quyết: “Ngân Tước, giết chết tên nghịch tử này cho trầm!”
Có vết xe đỗ của Thái tử, trước khi Tứ hoàng tử hành động, đã chuẩn bị đầy đủ hơn.
Các cao thủ đại nội trong cung ở đâu, khỉ nào thì phi công khinh khí cầu tập hợp lại, cấm quân trong cung, quân giáp đỏ ai trực ca, ai nghỉ ngơi, tất cả đều đã được điều tra rõ ràng.
Để đảm bảo hành động suôn sẻ, những cấm quân, quân giáp đỏ không bị mua chuộc đã bị sắp xếp luân phiên nghỉ ngơi, hoặc là bị sắp xếp đến những nơi khác.
Các cao thủ đại nội cũng có những người mặc đồ đen chuyên biệt để ngăn chặn họ lại.
Sau khi Tân Trấn chết, người duy nhất có thể đánh đấm bên cạnh Trần Cát chỉ còn lại một mình Ngân Tước.
Sau khí nhận được lệnh của Trần Cát,
Ngân Tước không nói nhiều lời mà lắc mình lao về phía Từ Song.
Là thái giám riêng của Hoàng đế, Ngân Tước không chỉ trung thành tuyệt đối mà còn là một trong những cao thủ cực kỳ xuất sắc.
Trong nháy mắt, ông ta đã bay đi mấy trượng, lao tới trước mặt Từ Song.
Từ Song được Tần Trấn đề bạt làm cận vệ của Hoàng đế, nhưng đối mặt với Ngân Tước, ngay cả một chiêu hắn cũng không đánh lại.
Động tác của Ngân Tước nhanh đến mức ngay khi con dao găm của Từ Song vừa mới được giơ lên, cây phất trần trong tay Ngân Tước đã quấn quanh cổ hắn ta.
Ngân Tước vung mạnh cánh tay, chỉ nghe thấy một tiếng tách, cổ của Từ Song đã bị bẻ gãy.
Từ Song vẫn còn đang mơ làm thống lĩnh của cấm quân, cứ như vậy mà bước vào hoàng tuyền.
Sau khỉ giải quyết Từ Song, Ngân Tước tiếp tục bước đi, lắc mình đi về phía Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử đã dám ra tay, sao có thể không suy nghĩ đến Ngân Tước chú?
Năm người đàn ông cao gầy mặc đồ màu đen lướt ra từ phía sau Tứ hoàng tử, một người kéo Tứ hoàng tử về phía sau, bốn người còn lại nhanh chóng bao vây Ngân Tước.
Bọn họ đều là những tử sĩ do nhóm quyền quý nuôi dưỡng, trên giang hồ, mỗi người đều có thể xưng là cao thủ.
Tứ hoàng tử đưa bọn họ tới đây, một là để bảo vệ an toàn, thứ hai là để đối phó với những cao thủ đại nội trong cung.
Lúc này Tứ hoàng tử đã xé rách da mặt với Trần Cát, đôi bên rơi vào cục diện ngươi chết ta sống, không có bất kỳ khả năng hòa giải nào.
Chủ nhân như vậy, thuộc hạ đương nhiên cũng sẽ như thế.
Người mặc đồ đen và Ngân Tước không nói lời nào, cũng không có lễ nghi quyết đấu giữa các cao thủ giang hồ rườm rà, vừa gặp nhau đã không quan tâm đến mạng sống mà liều chiến!
Ngân Tước không hổ là một cao thủ siêu cấp, cây phất trần trong tay hóa thành tàn ảnh, ông ta quất mạnh vào tảng đá hòn non bộ gần đó, quả nhiên tạo ra một vết nứt lớn trên tảng đá!
Trong lúc di chuyển qua lại, tốc độ nhanh đến mức xuất hiện dư ảnh.
Một người mặc đồ đen đỉ chuyển chậm nửa nhịp, bị cây phất trần đánh tới mức hộc máu ra, ngã xuống đất hồi lâu cũng không đứng lên được, hiển nhiên là đã bị nội thương rất nặng.
Bốn người áo đen liên thủ lại vẫn không phải là đối thủ của Ngân Tước, bây giờ chỉ còn lại ba người, tình thế càng trở nên khó khăn hơn, ba người họ bị Ngân Tước đánh liên tiếp lui về phía sau.
Tứ hoàng tử không khỏi nỗi lòng yêu mến nhân tài, lớn tiếng hét lên: “Ngân Tước, nếu như bây giờ ngươi cúi đầu, trung thành với bổn vương, sau khỉ bổn vương lên ngôi, sẽ cho phép ngươi tiếp tục làm tổng quản đại nội của hoàng cung, ngươi thấy thế nào?”
Ngân Tước hừ một tiếng, không trả lời Tứ hoàng tử, nhưng đòn công kích của ông ta càng lúc càng hung hãn và bá đạo, không ngừng ép tới gần Tứ hoàng tử!
“Thật đáng tiếc!”
Tứ hoàng tử thở dài, vẫy tay ra phía sau.
Từ phía sau lại xuất hiện thêm hàng chục
người mặc đồ đen khác.
Mặc dù kỹ năng của bọn họ không bằng ba người đang chiến đấu trên chiến trường nhưng họ thắng về số lượng người nhiều.
Mấy chục người vây quanh Ngân Tước, nhân lúc Ngân Tước xoay người một trong số họ đã ném một tấm lưới lớn làm bằng dây xích sắt ra.
Ngân Tước nghe thấy tiếng gió phía sau, cố gắng né tránh, nhưng những người mặc đồ đen đã chặn trái phải trước sau, ông ta căn bản không thể tránh thoát được.
Chiếc lưới sắt rơi trúng đầu của Ngân Tước.
Cho dù Ngân Tước có võ công giỏi hơn nữa, tay chân đều bị lưới sắt trói buộc cũng không thể thi triển được.
Một người mặc đồ đen nhìn về phía Tứ hoàng tử, thấy Tứ hoàng tử gật đầu vội cầm kiếm đâm vào ngực Ngân Tước.
Một cao thủ siêu cấp đã chết như vậy.
Bên cạnh Trần Cát chỉ còn lại Chung Vô Cực và một số quan văn khác.
Ngoại trừ Chung Vô Cực, những quan văn khác thấy Trần Cát hết hy vọng nên quỳ gối với
Tứ hoàng tử, dùng hết sức để nịnh nọt hắn.
“Tại sao ngươi không quỳ lạy chủ nhân mới?”
Trần Cát quay đầu nhìn về phía Chung Vô Cực.
“Bệ hạ, hôm nay dù thần có dập vỡ đầu, Tứ điện hạ cũng sẽ không buông tha cho thần.”
Chung Vô Cực lắc đầu nói: “Nếu như phải chết, thà có danh tốt là người thà chết chứ không đầu hàng.”
Ông ta là người ủng hộ nhiệt tình nhất cho Kim Phỉ và Cửu công chúa, khi Cửu công chúa tịch thu gia tài ở kinh thành, Chung Vô Cực luôn là người đi đầu xông lên phía trước, khi xét xử cũng công chính nghiêm minh.
Mâỳ tháng gần đây, không biết bao nhiêu quyền quý đã bị ông ta tuyên án tử hình.
Đám quyền quý hận nhất là Kim Phi và Cửu công chúa, sau đó là Chung Vô Cực.
“Ngươi cũng nhìn rõ rồi đây.” Trần Cát cười hỏi: “Không sợ sao?”
“Quốc sư tiên sinh đã từng nói, con người không ai là không chết, lưu lại tấm lòng trung thành soi sáng lịch sử, đời người trên đờỉ, ai có thể tránh khỏi cái chết chứ?”
Chung Vô Cực cười nói: “Thần đã chết vào lúc hai tuổi khi thất lạc với người nhà rồi.”
“Nóì hay lắm!” Trần Cát vỗ bả vai Chung Vô Cực: “Có ngươi làm bạn, trên đường đến hoàng tuyền trầm cũng coi là có người đồng hành rồi.”
Chung Vô Cực còn muốn nói tiếp, nhưng lại nghe thấy Tứ hoàng tử sốt ruột nói: “Phụ hoàng, người đang cố ý kéo dài thời gian sao? Vô dụng thôi, Kim Phi đã chết ở Đông Hải rồi, lần này sẽ không có ai đến cứu người đâu! Phụ hoàng tự mình đi, hay là để thần tiễn người một đoạn?”
“Không đợi được nữa rồi!”
Có lẽ có kinh nghiệm từ vụ Thái tử xông bức cung, lần này Trần Cát đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Ông ta đút hai tay vào tay áo, quay người nhìn xung quanh, dường như đang muốn nói lời từ biệt cuối cùng với cung điện nơi mà ông ta đã từng sống.
Thấy sắc mặt Tứ hoàng tử càng lúc càng mất kiên nhẫn, ông ta mỉm cười nói: “Đi lấy bình rượu đi!”
Nói xong, ông ta nhìn về phía Chung Vô Cực: “Chung ái khanh, ngươi có muốn cùng
trẫm uống ly cuối cùng này không?”
“Đây là vinh hạnh của vi thần.” Chung Vô Cực chắp tay trả lời.
“Đi lấy bình rượu đến đây!”
Tứ hoàng tử cố chịu đựng sự mất kiên nhẫn trong lòng, vẫy tay về phía sau.
Một người mặc đồ đen lập tức chạy vào cung điện bên cạnh, cầm một bình rượu đến.
Tứ hoàng tử nháy mắt với người mặc đồ đen, người mặc đồ đen mở nắp bình rượu, đồ vào đó một gói bột màu trắng.
Sau khỉ lắc bình rượu, đảm bảo thuốc đã tan hết hoàn toàn, hắn ta mới mang bình rượu đến trước mặt Trần Cát.
Chung Vô Cực rót đầy hai ly rượu độc, đưa cho Trần Cát một ly, tự mình cầm lấy một ly.
Trần Cát nhìn Tứ hoàng tử lần cuối cùng, sau đó nâng ly lên hướng về phía Chung Vô Cực, ngửa cổ lên uống một hơi cạn sạch ly rượu độc.
Loại thuốc này là do cao thủ chế biến, Trần Cát uống vào chưa đầy nửa phút đã co quắp ngã xuống đất.
“Cung tiễn bệ hạ!”
Chung Vô Cực bật khóc, đổ rượu độc vào
trong miệng.
Quân thần hai người lần lượt nhắm mắt lại.
Một người mặc đồ đen tiến lên, sờ sờ cổ của Trần Cát, gật đầu với Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử thở phào nhẹ nhõm, sau đó gân giọng hét lớn lên: “Người đâu, tiêu cục Trấn Viễn tạo phản rồi!”