“Cấm quân tới chỗ chúng ta làm gì vậy?” Tào Đông hỏi.
“Nhìn có vẻ không ổn lắm!”
Lạc Lan khẽ cau mày.
Vì mối quan hệ giữa Kim Phi và Cửu công chúa nên quyền lực của nhân viên hộ tống tiêu cục Trấn Viễn ở kỉnh thành rất cao.
Không chỉ được dân chúng bình thường tôn kính, mà đến cả cấm quân gặp bọn họ cũng phải nhân nhượng vài phần.
Thậm chí rất nhiều quán rượu và thanh lâu cũng dều có những hoạt động ưu đãi dành riêng cho nhân viên hộ tống.
Còn đám cấm quân chạy tới đây lúc này không chỉ trang bị đầy đủ, lại còn chặn hết cổng trước và sau của tiêu cục.
Lạc Lan rất nhạy bén, trong vô thức nhận ra được chuyện không đúng.
Thấy Tào Đông định xuống lầu, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tào đại ca, đám cấm quân này hơi lạ, huynh cẩn thận một chút.”
“Lạ gì chú?” Tào Đông hỏi.
“Bình thường cấm quân ra đường tuần tra
sẽ không mặc áo giáp, hơn nữa chỉ có cấp đội trưởng trở lên mới được đeo đao, những người khác chỉ được dùng gậy ngắn. Nhưng bọn họ đều mặc áo giáp, còn mang theo giáo dài và khiên, trông như đi đánh giặc vậy!”
Lạc Lan chỉ xuống dưới lầu: “Hơn nữa bọn họ vừa tới đã chặn cửa trước và sau của chúng ta, ngoài tường rào cũng có người canh gác, đây nhất định là đang muốn tấn công chúng ta”
“Trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ chắc chắn rất căng thẳng, thế nên mới bày chiến trận thế này”
Tào Đông thản nhiên nói: “Lạc Lan muội nghĩ nhiều rồi, cấm quân tấn công chúng ta để làm gì?”
Lạc Lan suy nghĩ một chút thì thấy cũng có lý, sau đó gật đầu không nói gì nữa.
“Lạc Lan muội, ta đi gặp bọn họ một chút, nhân tiện hỏi xem tình hình trong cung thế nào?”
Tào Đông dặn dò một tiếng rồi đỉ xuống lầu.
Lạc Lan vốn định hỏi chuyện về kho hàng, nhưng khóe mắt lại thấy có hai đội cấm quân rẽ vào góc đường, chạy thẳng tới tiêu cục.
Lạc Lan càng bất an, đang định theo Tào Đông xuống xem cấm quân muốn làm gì thì một người trung niên vội vã chạy lên lầu.
Sau khi Hàn Phong rời khỏi kinh thành, đội Chung Minh tạm thời giao cho Lạc Lan phụ trách, sau đó Lạc Lan nghe có người nói sau lưng rằng một mình cô ấy vừa quản lý thương hội vừa quản lý đội Chung Minh, quyền lực quá lớn. Vì để ổn định nội bộ, Lạc Lan lấy lý do thương hội quá bận rộn, chủ động viết thư cho Đường Tiểu Bắc, nhờ cô ấy sắp xếp người khác quản lý đội Chung Minh.
Người trung niên này tên là Chu Nguyên, chính là người phụ trách đội Chung Minh mà Đường Tiểu Bắc phái tới, mới nhận chức không lâu.
“Chu đại ca, có chuyện gì vậy?”
Thấy Chu Nguyên, Lạc Lan lại càng bất an.
“Lạc Lan cô nương, vừa rồi có một tiểu cô nương tới bảo có chuyện vô cùng quan trọng muốn gặp cô và Tào tiểu đoàn trưởng, các huynh đệ canh cửa nghe nói cô và Tào tiểu đội đoàn trường đang ở đây thương lượng chuyện quan trọng nên bảo cô ấy tới chỗ ta.”
Chu Nguyên vội vàng nói: “Người này là cung nữ của cung Cán Y, cũng là tai mắt của
Cửu công chúa, vừa rồi có một cao thủ tìm đến cô ây, bí mật đưa cho cô âỳ một cái bọc bảo cô ấy nhanh chóng đưa cho chúng ta”
“Trong bọc có cái gì?” Lạc Lan vội vàng hỏi.
“Một bức thư, còn có..” Chu Nguyên cẩn thận ngó xung quanh rồi kéo Lạc Lan tới chỗ không người: “Còn có cả ngọc tỷ!”
Nói xong, anh ta lâỳ một con dấu bằng ngọc to bằng nắm đấm từ trong áo ra.
Dù Lạc Lan đã chuẩn bị sẵn tình thần nhưng vẫn bị dọa sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt.
Ngọc tỷ này được Hoàng đế đầu tiên bình định các bộ lạc của Trung Nguyên, thành lập vương triều Trung Nguyên sai người điêu khắc ra, xét ở một góc độ khác, đây chính là ký hiệu chính thống của Hoàng đế Trung Nguyên.
Mỗi một mệnh lệnh hay một thánh chỉ Trần Cát truyền đỉ đều phải có dấu của ngọc tỷ mới có hiệu lực.
Trong lịch sử, Trung Nguyên đã từng có một thời kỳ vô cùng hỗn loạn, khi đó cả thiên hạ hỗn loạn, khắp nơi dều có người tự xưng là vương giả.
Có ngọc tỷ hay không chính là một trong
những tiêu chuẩn để đánh giá vị Hoàng đế này có danh chính ngôn thuận hay không.
Ai lấy được ngọc tỷ là có thể tuyên bố với mọi người rằng mình đã được trời cao xem trọng, là đứa con định mệnh mà trời đã chọn, gọi tắt là thiên tử.
“Cung nữ này làm thế nào mà lén đưa ngọc tỷ ra đây được chú? Lại còn đưa tới chỗ chúng ta?” Lạc Lan lập tức luống cuống.
Ngọc tỷ vẫn luôn là vật phẩm quan trọng nhất của Hoàng đế, cũng là điểm yếu của Hoàng đế, aỉ đụng vào thì người đó chết.
Trần Cát quả thật rất nể trọng Kim Phỉ nhưng nếu y dám nhăm nhe ngọc tỷ, Trần Cát nhất định sẽ liều mạng với y.
“Chu đại ca, huynh đang kéo rắc rối cho tiên sinh và điện hạ sao, mau trả thứ này lại cho cô ấy, sau đó đuổi cô ấy ra ngoài…”
Lạc Lan bình thường luôn chững chạc, lúc này lại cáng thẳng đến mức đổ mồ hôi lạnh: “Không được, chúng ta đã thấy ngọc tỷ rồi, nếu đuổi cô ta ra ngoài, lỡ như cô ta vứt ngọc tỷ đi, chúng ta cũng không làm gì được… Thế này đỉ, ta phái người lập tức đưa cô ta và ngọc tỷ về hoàng cung, giao cho bệ hạ…”
“Lạc Lan cô nương, cung nữ nói, bệ hạ đã băng hà rồi…”
“Cái gì?” Lạc Lan trợn tròn mắt: “Nửa tháng trước bệ hạ còn tới phòng đấu giá, trông sức khỏe rất tốt mà, tại sao đột nhiên lại băng hà chứ?”
“Cung nữ nói Tứ hoàng tử tạo phản, dẫn người xông vào hoàng cung, bức chết bệ hạ”
Chu Nguyên nhìn xung quanh một lát, nhỏ giọng nói: “Trước đây Cửu công chúa đã gài rất nhiều tai mắt trong cung, bọn họ phát hiện hoàng cung đã rơi vào tay Tứ hoàng tử, chuyện đã không thể cứu vãn, bèn liều mạng trộm ngọc tỷ ra”
“Tạo… tạo phản?” Lạc Lan ngẩn ra.
Nhưng dù sao cũng đã lăn lộn trong kinh thành lâu như vậy rồi, Lạc Lan nhanh chóng khôi phục lại tinh thần.
“Chu đại ca, giấu người và ngọc tỷ đi, sau đó thông báo cho Lương phó tiểu đoàn trưởng bảo tất cả mọi người chuẩn bị chiến đấu”
Lạc Lan dặn dò, sau đó xoay người chạy xuống lầu.
Trước cửa tiêu cục, giáo úy dẫn đầu cấm quân đang nói chuyện với nhân viên hộ tống:
“Hai vị tiểu ca, ta thật sự có việc gấp muốn tìm Tào tiểu đoàn trưởng, phiền hai vị nhanh chóng đì thông báo một tiếng.”
Lúc Tào Đông tới đúng lúc nghe được.
Vừa nãy ở trên lầu, Lạc Lan đã phân tích rõ ràng mạch lạc, Tào Đông không khỏi lẩm bẩm.
Nhưng khi giáo úy nói vậy, Tào Đông lập tức dẹp bỏ băn khoăn trong lòng, cảm thấy Lạc Lan đã suy nghĩ quá nhiều.
Đối phương nói chuyện khách khí như vậy, sao có thể mang ý thù địch với tiêu cục được chứ?
Nghĩ vậy, Tào Đông tiến lên nói: ‘Vị quân gia này, thật sự xin lỗi, vừa rồi có chút chuyện nên đến hơi chậm, không biết quân gia tới làm gì?”
“Bái kiến Tào tiểu đoàn trưởng.”
Giáo úy cấm quân rất tao nhã, trước tiên chắp tay hành lễ với Tào Đông, sau đó nói: “Tào tiểu đoàn trưởng vừa rồi cũng thấy rồi, trong cung đã xảy ra vụ nổ làm chết mấy vài cung nữ và công công.”
Có một cung nữ bị thương nói là do phi công tên Trương Hàng cố ý phóng hỏa, đốt kho khinh khí cầu sau đó bỏ trốn.
Bệ hạ vô cùng tức giận nên lập tức phái bọn ta tới tiêu cục Trấn Viễn điều tra xem Trương Hàng có trở về tiêu cục hay không?”
“Quân gỉa, ta biết thằng nhãỉ Trương Hàng, nó là một đứa hiểu chuyện, tại sao lại cố ý phóng hỏa đốt kho hàng được chứ?”
Tào Đông xua tay nói: “Các người chắc đã hiểu lầm gì rồi, hơn nữa hôm nay Trương Hàng chưa về”
“Tào tiểu đoàn trưởng, chúng ta biết chuyện này nhất định là có hiểu lầm, nhưng bệ hạ đã ra lệnh, chúng ta cũng phải làm theo chứ?”
Giáo úy cấm quân nói: “Ngài giúp đỡ phối hợp một chút, cho chúng ta vào lục soát một vòng để quay về báo cáo với bệ hạ là được.1’