Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Kim Xuyên.
Từ lúc Quan Hạ Nhi ra mặt chủ trì đại cục, làng Tây Hà đã nhanh chóng trở lại trạng thái yên bình như trước đây.
Nhưng Quan Hạ Nhỉ và Cửu công chúa cũng không vì thế mà vui vẻ, trái lại tâm trạng càng ngày càng nặng nề.
Thiết Chùy đã sớm dẫn người chạy tới Đông Hải, bắt đầu việc tìm kiếm và giải cứu, biết Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi đang lo lắng, Thiết Chùy gần như ngày nào cũng thả bồ câu đưa thư quay về, báo cáo tiến triển mới nhất của công việc.
Để tăng thêm phạm vi tìm kiếm và giải cứu, Ngụy Đại Đồng đã điều động gần như toàn bộ tàu vận tải của Cục vận tải Tây Xuyên.
Nhưng Đông Hải quá lớn, bọn họ không có một chút thu hoạch gì.
Trên mặt biển mênh mông vô tận trống vắng, nhóm Thiết Chùy đã tìm kiếm suốt mấy ngày, đừng nói đến Kim Phi, ngay cả một tên cướp biển hay ngư dân cũng không gặp được.
Cơ mà cũng không phải không có một chút thu hoạch nào.
Thương nhân giàu có mà lúc trước Đại Cường tìm được ở Đông Hả ỉ, trong nhà chỉ có hai con bồ câu đưa thư Giang Nam, tờ giấy chúng có thể mang theo quá nhỏ, Đại Cường chỉ có thể nói những nội dung quan trọng.
Nhưng lần này trước khi Thiết Chùy đi Đông Hải đã mua số lượng lớn bồ câu đưa thư ở khắp Tây Xuyên, truyền hết đầu đuôi tình hình mình biết được ở Đông Hải về Xuyên Thục.
Thông qua tình báo Thiết Chùy truyền về, Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi rốt cuộc cũng biết được Đông Hải đã xảy ra chuyện gì.
Mặc dù cả hai người dều không nói, nhưng trong lòng cũng cảm thấy Kim Phỉ lành ít dữ nhiều.
Bảo Thiết Chùy tiếp tục tìm kiếm, chẳng qua chỉ là đang níu giữ tỉa hi vọng cuối cùng trong lòng thôi.
Quan Hạ Nhỉ vì chuyện này mà đau khổ suốt mấy ngày, toàn thân cũng gầy đi nhiều, trên mặt cũng không còn xuất hiện nụ cười nữa, lúc làm việc cũng trở nên nghiêm nghị hơn.
Hơn nữa ngày nào cô cũng đi đến miếu thổ địa cúng bái, cầu khấn thổ địa công công phù hộ Kim Phi.
Hôm nay Quan Hạ Nhi vừa trở về từ miếu thổ địa, bỗng thấy Tiểu Ngọc từ một con đường khác chạy như bay về phía cô, vội đến rơi cả giày.
Từ sau khi quản lý đội Chung Minh, Tiểu Ngọc trở nên trầm ổn hơn rất nhiều, tình huống chạy đến rơi giày kiểu này cũng không còn xuất hiện nữa.
Bây giờ lạì gấp gáp như vậy, chắc chắn là có chuyện lớn không hay gì đã xảy ra.
Nghĩ đến việc Thiết Chùy đang tìm kiếm để giải cứu Kim Phi, tỉm Quan Hạ Nhi đập thình thịch, hai chân như mềm nhũn ra.
Nếu không phải nhờ nữ nhân viên hộ tổng ở phía sau nhanh tay lẹ mắt, e là đã ngã xuống đất rồi.
“Phu nhân, xảy ra chuyện rồi!”
Tiểu Ngọc gấp gáp nói.
“Nói đỉ, chuyện gì?”
Quan Hạ Nhi dựa vào nữ nhân viên hộ tống, đã chuẩn bị tinh thần nghe tin dữ.
“Ta vừa mới nhận được tin tức từ phía kỉnh thành truyền đến, bệ hạ băng hà rồi!”
Tiểu Ngọc thờ hổn hển mà nói.
■’Cái gì?1′
Quan Hạ Nhi ngoài mặt thì vô cùng ngạc nhiên, nhưng trong lòng chợt thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng đế băng hà mặc dù cũng là chuyện lớn không hay, nhưng Quan Hạ Nhi quan tâm Kim Phỉ hơn.
Còn may, không phải tin dữ của Kim Phỉ.
Quan Hạ Nhi cảm thấy đã có sức lực trở lại.
Cau mày hỏi: “Ta từng nghe đương gia nói, bệ hạ sống thêm ba mươi năm nữa cũng không có vấn đề gì, sao đột nhiên lại băng hà chú? Mắc bệnh cấp tính gì sao?”
“Không phải bệnh cấp tính, là Tứ hoàng tử tạo phản.” Tiểu Ngọc nói: “Tứ hoàng tử dẫn người đánh giết hoàng cung, bức chết bệ hạ!”
“Vũ Dương nói Tứ hoàng tử khoan dung nhân hậu, bản chất lương thiện, sao lại tạo phản chú?” Quan Hạ Nhỉ khó hiểu hỏi.
Trong đám hoàng tử của Trần Cát, Cửu công chúa yêu thích Tứ hoàng tử nhất, lúc tán gẫu về chuyện trong cung với Quan Hạ Nhi, cô ấy thường nhắc tới Tứ hoàng tử.
Kim Phi cũng có ấn tượng tốt với Tứ hoàng
tử, sau khi trở về y cũng có nhắc mấy lần.
“Đúng rồi, Tứ hoàng tử tạo phản, kinh thành chắc chắn rất loạn, tiêu cục và thương hộỉ sao rồi?”
Quan Hạ Nhi không có ý thức quá mạnh mẽ về chính trị, lúc này mới nhớ tới tiêu cục và thương hội trong kinh thành.
“Ta đến tìm phu nhân cũng vì chuyện này,” Tiểu Ngọc nói: “Sau khi Tứ hoàng tử tạo phản, đã lập tức phái cấm quân tấn công tiêu cục của chúng ta!”
“Hắn tấn công tiêu cục làm gì?” Quan Hạ Nhi cau mày hỏi.
“Ta cũng không biết.” Tiểu Ngọc lắc đầu.
“Vậy tiêu cục thế nào rồi?”
“Bởi vì không thể mang vũ khí vào kinh thành nên huynh đệ trong tiêu cục chỉ có thể dùng dao phay, rìu, gậy tre để chiến đấu, xem chừng tình hình không ổn lắm.”
Tiểu Ngọc nói: “Tổng cộng có ba con bồ câu đưa thư bay trở về từ kinh thành, dều là do Lạc Lan phái người thả bay lúc cấm quân tấn còng tiêu cục, trong thư Lạc Lan nói, nếu bọn họ có thể phá vòng vây, sẽ đưa tin cho chúng ta tiếp.”
“Tại sao lại như vậy?”
Quan Hạ Nhi rốt cuộc cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đê: “Vũ Dương biết chuyện này chưa?”
“Ta sợ điện hạ buồn rầu sẽ kích động, ảnh hưởng đến thai nhỉ nên chưa cho người nói với cô ây.”
Tiểu Ngọc hỏi: “Phu nhân cảm thấy chúng ta có nên nói chuyện này cho cô ấy không?”
“Việc này…”
Quan Hạ Nhi cũng chần chừ.
Nếu Kim Phi không thể trở về, đứa trẻ trong bụng Cửu công chúa chính là huyết mạch duy nhất của Kim Phi.
Dựa theo quan niệm phong kiến của Quan Hạ Nhỉ, cô đã gả cho Kim Phi thì chính là người của nhà họ Kim, có trách nhiệm giúp Kim Phi truyền thừa hương khói, thế nên cô vô cùng coi trọng thai nhi trong bụng Cửu công chúa, nhất thời cũng có chút do dự có nên nói cho Cửu công chúa việc Tứ hoàng tử bức chết Trần Cát hay không.
“Ta qua thăm Vũ Dương trước đã.”
Quan Hạ Nhi suy nghĩ một lúc, quyết định đi thăm Cửu công chúa trước rồi tính sau.
“Ta cùng đỉ với người!” Tiểu Ngọc đi chân trần theo sau lưng Quan Hạ Nhỉ.
Hai người mang theo hộ vệ riêng chạy đến tiểu viện mà Cửu công chúa và Khánh phi đang ở.
Tiểu viện này vốn là của tên lưu manh Tạ Quang, sau đó Khánh Hoài đã thuê lại từ Nhuận Nương.
Khánh Hoài đến Tây Bắc chống lại người Đảng Hạng, tiểu viện này trở thành nhà ở tập thể của Khánh Mộ Lam.
Sau khi tứ hợp viện của Kim Phỉ được xây xong, Khánh Mộ Lam cảm thấy không tệ, bèn thương lượng với Nhuận Nương, dỡ nhà cũ của Tạ Quang, cũng xây lại thành một tứ hợp viện khác.
Sau khỉ Khánh phi đến, tạm thời ở lại nơi này.
Quan Hạ Nhi và Tiểu Ngọc vừa vào sân, đã nghe thấy âm thanh Khánh phi than khóc nức nở từ trong phòng truyền tới.
“Bệ hạ của ta ơỉ, số của bệ hạ sao lại khổ như vậy, bị con ruột của mình bức chết rồi!”
Quan Hạ Nhi và Tiểu Ngọc bốn mắt nhìn nhau: “Chẳng lẽ Vũ Dương biết rồi?”
“Xem ra là vậy.” Tiểu Ngọc hỏi: “Phu nhân, chúng ta còn cần vào không?”
“Đến cũng đến rồi, hộ vệ cũng vào thông báo rồi, tới thăm họ chút đi.”
Hai người cùng đi vào tiểu viện, liếc mắt đã thấy Khánh phi ngồi ở trước bàn che mặt khóc nức nở.
Thấm Nhỉ đang quét mảnh vỡ của ly trà trên mặt đất.
Cửu công chúa ngồi trên chiếc ghế đểu bên cạnh, sắc mặt cực kì khó coi.
Thấy Quan Hạ Nhỉ và Tiểu Ngọc đi vào, sắc mặt của Cửu công chúa mới dịu đi một chút, đứng dậy đi ra gian nhà chính.
“Vũ Dương, muội biết rồi à?” Quan Hạ Nhi cẩn thận hỏi.
“Muội có tai mắt ở kinh thành.” Cửu công chúa khẽ gật đầu.
Quan Hạ Nhi vốn định an ủi Cửu công chúa, nhưng biểu hiện của Cửu công chúa quá bình tĩnh, khiến cô không biết nói gì, chỉ có thể nói một câu: “Nén bi thương!”
“Phụ hoàng hồ đồ, có Thái tử làm gương trước đó rồi mà vẫn không biết đề phòng, để cho Lão Tứ lợi dụng sơ hở, chết cũng đáng đời!”
Cửu công chúa siết chặt nắm đấm, miệng thì nói lời oán trách Trần Cát, nhưng nước mắt vẫn không kìm được mà chảy xuống.
Trần Cát có lẽ không phải là một Hoàng đế tốt, đối với những hoàng tử và công chúa khác mà nói, có lẽ cũng không phải là một người cha tốt, nhưng Cửu công chúa từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, được Trần Cát yêu thích, cũng được yêu thương nhiều nhất trong số các hoàng tử công chúa.

Advertisement
';
Advertisement