Gần đây cuộc sống của Tứ hoàng tử rất khổ cực.
Từ ngày đoạt ngôi, hắn ta chưa một lần có một giấc ngủ ngon, cả người trở nên vô cùng tiều tụy.
Ngồi trên ngôi vị hoàng đế cũng không tốt đẹp như hắn ta tưởng tượng.
Mặc dù ban đầu khỉ vừa vào hoàng cung hắn ta đã lập tức phong tỏa cổng cung, nhưng vẫn có một vài cung nữ và thái giám đã lẻn ra ngoài qua lỗ chó đã được đào từ trước đó.
Những cung nữ và thái giám này đã bí mật đưa ngọc tỷ ra khỏi hoàng cung, còn lan truyền tin tức Tứ hoàng tử đã giết cha mình chiếm ngai vàng.
Giết cha hành thích vua ở bất kỳ thời đại nào cũng dều là tội cực kỳ nghiêm trọng.
Mấy gia tộc nhà họ Khánh, nhà họ Tân, nhà họ Chung vẫn luôn ủng hộ Cửu công chúa và Kim Phì lập tức lấy cớ này để làm khó Tứ hoàng tử.
Tuy nhiên, Tứ hoàng tử đã nắm quyền điều hành cấm quân, số lượng quyền quý ủng hộ hắn đông gấp nhiều lần những người ủng hộ Cửu
công chúa nên nhà họ Khánh, nhà họ Tần và nhà họ Chung đã nhanh chóng bị đàn áp.
Tứ hoàng tử không có quan niệm nhân đạo như Kim Phỉ, cho nên số phận của những gia tộc này không cần nghĩ cũng có thể biết được.
Chế độ nô lệ và tội liên đới bị Cửu công chúa bãi bỏ, lại lần nữa được Tứ hoàng tử sử dụng.
Kể từ ngày thứ hai sau khi đoạt ngôi, vết máu ở cổng chợ kỉnh thành chưa bao giờ khô.
Toàn bộ người kỉnh thành đều bàng hoàng.
Tứ hoàng tử vốn tưởng rằng như vậy sẽ có thể hù dọa được dân chúng, nhưng sau khỉ dân chúng nếm trải vị ngọt của cuộc sống tốt đẹp, họ cực kỳ bất mãn với cách làm này của Tứ hoàng tử, càng ngày càng có nhiều người âm thầm bàn tán về hắn ta.
Mặc dù Tứ hoàng tử đã ra lệnh cho cấm quân giết chết một nhóm, tạm thời đán áp được sự nghị luận của dân chúng, nhưng hắn ta biết, trong lòng dân chúng càng bất mãn với hắn ta hơn.
Vì để chiếm được lòng người, Tứ hoàng tử đã lên kế hoạch học theo Kim Phi và Cửu công
chúa, dùng cách giảm thu thuế để lấy lòng mọi người.
Nhưng những kẻ quyền quý lại dựa vào thu thuế để vơ vét của dân chúng, bọn họ ủng hộ Tứ hoàng tử, trong đó mục đích quan trọng nhất của họ khỉ ủng hộ Tứ hoàng tử là khôi phục thu thuế ban đầu.
Ngay khi Tứ hoàng tử đề xuất giảm thu thuế, đã bị tất cả các quyền quý có mặt kịch liệt phản đối.
Các quyền quý không những không đồng ý với việc giảm thu thuế, ngược lại còn yêu cầu Tứ hoàng tử khôi phục thu thuế và mức thu trước đó.
Tứ hoàng tử dựa vào sự ủng hộ của những quyền quý này mà lên nắm quyền, hắn ta cán bản không dám đắc tội với bọn họ, còn chưa kịp nghĩ ra cách đối phó với đám quyền quý thì đã nhận được tin tức từ làng Tây Hà.
Bởi vì Tiểu Ngọc kịp thời truyền tin, nên tổn thất ở tiêu cục các nơi không nghiêm trọng lắm.
Sức chiến đấu của tiêu cục Trấn Viên đã được công nhận từ lâu, một khi để bọn họ tập trung ở Kim Xuyên, Tứ hoàng tử chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy sợ hãi.
Ngay khỉ nhận được tin tình báo, tất cả các quan đại thần đều được triệu tập đến Ngự Thư Phòng để họp.
Một đời vua một đời thần, sau khi Tứ hoàng tử lên nắm quyền, trong triều đương nhiên sẽ có sự thay máu lớn.
Từ Tề tướng đến thượng thư sáu bộ, đều bị thay thế bằng những quyền quý góp sức trong lần bức cung này.
Góp sức càng nhiều, quan vị càng lớn.
Cữu cữu của Tứ hoàng tử Mã Trác đương nhiên trở thành Tể tướng.
“Các vị ái khanh, trầm nhận được tin tức, nhân viên hộ tống ở các nơi đều đang rút về Kim Xuyên, Quan Hạ Nhỉ – vợ của Kim Phi cũng đang luyện bỉnh ở làng Tây Hà, ý định tạo phản rất rõ ràng!
Còn có Khánh Hoài ở thành Vị Châu và Trương Lương ở thành Du Quan, mấy ngày gần đây chắc cũng đã nhận được tin tức, đến lúc đó cũng rất có thể dấy binh tạo phản!”
Tứ hoàng tử đi thẳng vào vấn đê: “Tiêu cục Trấn Viễn, quân Thiết Lâm có sức chiến đấu như vậy, không cần trẫm nói nhiều nữa, các vị ái khanh nhanh chóng nghĩ biện pháp đi!”
“Bệ hạ không cần lo lắng, việc này chúng thần đã đoán được từ trước khi hành động, sớm có sắp xếp rồi!”
Tể tướng mới nhận chức Mã Trác cười trả lời.
Các mưu sĩ đã cực kỳ cẩn thận trong vỉệc xây dựng kế hoạch này, cân nhắc kỹ lưỡng từng mắt xích, đồng thời đoán trước được phản ứng của các gia tộc quyền quý ở các địa phương và lên kế hoạch dự phòng chi tiết.
“Thật sao?” Tứ hoàng tử vui mừng: “Các vị có kế sách hay gì không?”
“Bệ hạ xin hãy nghe thần nói!”
Mã Trác gật gù đắcý nóỉ lại kế hoạch của các mưu sĩ.
Tứ hoàng tử nghe xong, không khỏi cau mày: “Đây là cách hay của các vị sao? Làm như vậy khác gì dẫn sói vào nhà không?”
“Bệ hạ, người làm việc lớn không nên chú ý đến những việc vặt vãnh, muốn dẹp yên giặc ngoài thì trước tiên phải ổn định bên trong. Đảng Hạng, Đông Man và Thổ Phiên đến Trung Nguyên, nhiều nhất là chỉ cướp một lần rồi đi, còn nếu quân Thiết Lâm và tiêu cục Trấn Viễn tạo phản thì tất cả đều xong đời, cái nào nặng
cái nào nhẹ, bệ hạ phải phân biệt rõ ràng!”
Vẻ mặt Mã Trác chân thành khuyên.
“Bệ hạ, Mã đạì nhân nói đúng đó!”
“Đúng vậy, bệ hạ, kế sách này có thể gọi là đuổi hổ nuốt sói, bệ hạ nhất định không được bỏ lỡ cơ hội tốt này!”
Những quyền quý khác cũng rối rít phụ họa theo.
“Chuyện này rất quan trọng, trẫm phải suy nghĩ kỹ đã.”
Tứ hoàng tử vẫn còn hơi do dự.
“Bệ hạ, chuyện đã đến nước này, thần chỉ có thể nói thật!”
Mã Trác cúi đầu nói: “Kế hoạch này đã bắt đầu từ bốn tháng trước, bây giờ đã tên đã giương cung, không thể không bắn được.”
“Cái gì? Bốn tháng trước đã bắt đầu rồi ư?” Vẻ mặt Tứ hoàng tử đầy kinh ngạc hỏi: “Tại sao các ngươi không thương lượng với tram?”
Bốn tháng trước, Kim Phỉ vừa mới cứu giá thành công, còn chưa bắt đầu thực hiện chính sách mới.
“Khi đó Kim Phi đang như mặt trời ban trưa, với lá gan của người, nói với người thì người có dám đồng ý không?”
Trong lòng Mã Trác thầm chửi, nhưng ngoài miệng lại nói: “Lúc đó chuyện vẫn còn chưa quyết định, vi thần sợ rằng sẽ còn có thay đổi, không dám quấy rầy bệ hạ, nên đã tự chủ đưa ra quyết định, mong bệ hạ trách phạt!”
Tứ hoàng tử vẫn còn phải dựa vào người cữu cữu này, nào dám trách phạt ông ta?
Hắn thở dài, gật đầu nói: “Nếu cữu cữu đã đưa ra quyết định rồi, thì cứ theo kế hoạch mà hành động đi!”
“Vâng!” Mã Trác cúi người hành lê.
Trên thành Du Quan, Trương Lương đứng ở trên tường thành, nhìn về phía nam xa xa.
Khi anh ta đến đã mang theo rất nhiều bồ câu đưa thư, nhưng những con chim bồ câu đưa thư này chỉ có thể truyền tin đến Xuyên Thục và kình thành, không thể mang thư về thành Du Quan.
Cho nên đến bây giờ anh ta vẫn chưa biết chuyện của Kim Phi ở Đông Hải, càng không biết Tứ hoàng tử tạo phản.
“Lương ca, nghĩ gì mà sững sờ vậy?”
Lưu Thiết mặc áo giáp, đỉ đến bên cạnh Trương Lương.
“Không có gì.” Trương Lương quay lại và hỏi: “Đã dọn dẹp sạch phường Trấn Bắc chưa?”
Thành Du Quan bị người Đông Man chiếm đóng mấy chục năm, dân chúng trong thành không chỉ có người Trung Nguyên mà còn có rất nhiều người Thảo Nguyên.
Người Đông Man đã chia dân chúng trong thành Du Quan thành ba đẳng cấp.
Người Đông Man đương nhiên là nhất đẳng, có đặc quyền rất cao.
Những người Thảo Nguyên khác là nhị đẳng, thân phận là dân chúng bình thường.
Người Trung Nguyên là tam đẳng, phần lớn bọn họ dều là con cháu của những người Trung Nguyên bị người Đông Man cướp được từ phía nam đến, địa vị tương đương với nô lệ, không những phải làm những công việc nặng nhọc nhất, còn có thể bị người Đông Man giết chết bất kỳ lúc nào.
Trước trận thiên tai lạnh giá năm ngoái, thành Du Quan có hơn mười nghìn người Trung Nguyên, nhưng sau một mùa đông, bảy mươi phần trăm người Trung Nguyên trong thành bị chết cóng, hiện tại chỉ còn lại chưa tới ba nghìn người.
Sau khi Trương Lương chiếm được thành Du Quan, anh ta lập tức bãi bỏ chế độ giai cấp, khôi phục tự do cho tất cả người dân Trung Nguyên, đồng thời còn đưa nhà cửa, gia súc, cừu, ngũ cốc và những vật dụng khác cướp được từ người Thảo Nguyên cho người dân Trung Nguyên.
Tất cả người Thảo Nguyên dám phản kháng đều bị Trương Lương xử chết ngay tại chỗ.
Những người không dám phản kháng, Trương Lương không giết mà giữ họ lại để làm lao động khổ sai.
Người Trung Nguyên vỗ tay tán thành điều này, nhưng người Thảo Nguyên lại căm hận đến mức ngứa răng, thỉnh thoảng lại có người lên kế hoạch bạo động.
Lưu Thiết coi những người này như đá mài cho quân Trấn Viễn, chỉ cần có người bạo động sẽ phái quân Trấn Viễn đi trấn áp.
Hôm nay phường Trấn Bắc có người Thảo Nguyên bạo động, Lưu Thiết vừa mới trấn áp xong trở về.
“Lương ca, huynh yên tâm đi, một đán khốn nạn hèn nhát mà thôi, ta vừa đến bọn họ đã sợ quỳ xuống đất luôn rồi.”
Lưu Thiết vỗ ngực nói: “Nghe nói người Thảo Nguyên dũng mãnh, ta thực sự không phát hiện ra….”
Lời còn chưa nói xong, đột phiên phía dưới bức tường thành truyền đến tiếng huyên náo.
Hai người cúi đầu nhìn xuống, đúng lúc thấy một nhóm người Thảo Nguyên đang điên cuồng xông về phía nhà kho!