Không gian thuyền cứu sinh rất chật hẹp, Bắc Thiên Tâm và Kim Phỉ cùng đồng hành trên biển với nhau lâu như vậy, sớm đã không còn bất kỳ bí mật gì không thể nói, hai người thành hôn là chuyện đương nhiên.
Bắc Thiên Tâm nghe Đường Tiểu Bắc nói như vậy, chỉ đỏ mặt, sau đó xoay người đưa cho Kim Phỉ hai quả lê.
Ba người kéo thuyền cứu sinh lên trên bãi cát, đỉ vào rừng dưới sự hướng dẫn của Bắc Thiên Tâm.
Đi chừng một dặm về phía bắc, Kim Phi nhìn thấy một cái ao nhỏ rộng khoảng nửa mẫu.
Cỏ dại xung quanh ao cực kì tươi tốt, thỏ rừng tụ lại thành đàn kiếm ăn trong bụi cỏ.
Thấy nhóm Kim Phì tới, đàn thỏ rừng vội vàng giải tán, chạy vào rừng.
Bên cạnh cái ao có một ngôi nhà đá màu xám.
Xung quanh ngôi nhà đá còn có một dãy nhà tranh cũ rách nát.
Có thể do đã quá lâu, nhà tranh đã sụp đổ, mọc đầy cỏ dại, nếu không có xà ngang, Kim Phi cũng tưởng đây chỉ là một đống đất bình
thường.
“Xem ra nơi này trước đây có không ít người ở.” Kim Phi nói.
“Hẳn là không ít, phía sau có một dãy gò đất, có lẽ là phần mộ, có khoảng mười mấy cái.”
Bắc Thiên Tâm nói: “Người trong nhà đá chắc là người cuối cùng, anh ta chết không có aỉ chôn, chỉ có thể thối rữa trên giường đá.”
Cửa phòng của nhà đá đã mục nát, Kim Phi thò đầu nhìn vào bên trong, chỉ thấy một bộ xương khô nằm trên giường đá.
Quần áo trên bộ xương đã mục nát thành tro bụi.
“Tướng công, anh ta là ai?” Đường Tiểu Bắc hỏi.
“Là ngư dân bình thường đi tránh loạn, hoặc là cướp biển, ta cũng không biết.”
Kim Phi lắc đầu, chắp tay về phía nhà đá: “Đa tạ tiền bối đã mang thỏ rừng và cây ăn quả đến, vãn bối không thể cảm ơn, đành giúp ngài lo liệu hậu sự vậy.”
Nói xong, y lấy từ trong rương gỗ khẩn cấp ra một chiếc dụng cụ đào rãnh.
“Tướng công, chàng vẫn tin cái này sao?”
Đường Tiểu Bắc hỏi.
Người dân của thời đại này thấy người chết cũng nhiều rồi, đã trở nên tê liệt.
“Đã gặp nhau cũng là duyên phận, huống chi bọn họ còn để lại cho chúng ta thỏ rừng và cây ăn quả, chúng ta coi như đã nhận được ơn của người ta rồi, an táng cho anh ta cũng chỉ là chuyện tiện tay nên làm thôi.”
Kim Phi nói: “Hơn nữa nếu không chôn anh ta, cũng không thể cứ thế mà vứt anh ta sang một bên được, nhìn cũng khó chịu đúng chứ?”
“Cũng đúng.” Đường Tiểu Bắc gật đầu: “Vậy ta đi cắt một ít sợi mây, làm một tấm chiếu mây.”
Kim Phi đi theo chỉ dẫn của Bắc Thiên Tầm, quả nhiên tìm được một bãi tha ma cách phía sau nhà hơn hai trăm thước.
Bởi vì đã quá lâu không có ai đến viếng mộ để thêm đất, phần mộ đã dồn lại thành đống đất nhỏ, còn mọc đầy cỏ dại.
Nếu không phải vì trong đó có hai gò đất có bia đá đặt phía trước, Kim Phỉ cũng không nhận ra đây là phần mộ.
Đường Tiểu Bắc và Bắc Thiên Tầm cắt một bó sợi mây, ôm tới, Kim Phi đào hố, các cô ấy
ngồi một bên đan chiếu.
Tốc độ của hai người rất nhanh, Kim Phỉ mới đào được một cái hố sâu nửa thước, các cô ấy đã đan xong chiếu rồi.
Quấn xương khô vào tấm chiếu mây rồi đặt vào hố nhỏ, sau đó đắp một ít đất lên trên, tang lễ coi như đã kết thúc.
“Buổi tối chúng ta đừng ở lại căn nhà đá này nữa được không?”
Trở lại cửa nhà đá, Đường Tiểu Bắc hỏi.
Mặc dù cô ấy không sợ người chết, nhưng vừa mới mang thi thể trên giường đá đi, nếu để cô ấy nằm trên giường đá ngủ, Đường Tiểu Bắc vẫn cảm thấy khó chịu.
“Người kia đã thối rữa ở chỗ này, nhà đá thật ra chính là mộ, tử khí bên trong quá nặng, không thể ở.”
Kim Phi nói: “Bây giờ vẫn còn sớm, đợi ta chặt vài cây gỗ nhỏ, rồi dựng một căn nhà gỗ ở tạm.”
“Ta giúp ngài!” Bắc Thiên Tâm rút hắc đao ra.
“Ta đi cắt một ít cỏ tranh.” Đường Tiểu Bắc cũng rút con dao găm phòng thân từ trên đùi ra.
Ba người cùng nhau cố gắng, tối hôm đó đã dựng xong một căn nhà gỗ nhỏ.
Mặc dù rất đơn sơ, nhưng tốt hơn chuỗi ngày lang thang mãi ở trên biển nhiều.
Buổi tối hôm đó, ba người đốt lửa, nướng hai con thỏ rừng.
Mặc dù không có gia vị gì cả, nhưng ba người ăn rất ngon lành.
Buổi sáng hôm sau, Kim Phi và Bắc Thiên Tầm kéo thuyền cứu sinh tới một nơi bí mật, sau đó tháo cung nỏ hạng nặng di động trên thuyền xuống, lắp đặt trên bãi cát.
‘Tiên sinh, chúng ta có cần đốt lửa lên không?” Bắc Thiên Tầm hỏi.
Dùng củi ướt để đốt lửa sẽ sinh ra một lượng lớn khói dày đặc, trên biển cách mấy chục dặm có thể nhìn thấy, là tín hiệu cầu cứu tốt nhất.
“Hay là thôi đi, chúng ta chỉ có ba người, lỡ như dẫn cướp biển tới thì không ổn đâu.” Kim Phi lắc đầu.
Mặc dù y biết sau khi mình bị tấn công, Cửu công chúa nhất định sẽ phái nhân viên hộ tống tới Đông Hải, cùng thủy quân xử lý cướp biển, gần đây vào khoảng thời gian này, cướp
biển rất có thể đã chạy trốn ra xa nơi biển sâu tránh đầu ngọn gió, khả năng gặp được cứu bỉnh lớn hơn.
Nhưng sau khỉ trải qua lần bị tấn công này, Kim Phỉ trở nên can thận hơn rất nhiều.
Y thà chờ lâu thêm một thời gian, cũng không muốn mạo hiểm.
Bắc Thiên Tầm thấy Kim Phi không đồng ý, chỉ gật đầu.
Từ hôm đó trở đì, ban ngày ba người chia làm ba ca, thay phiên nhau trực ở ngọn núi nhỏ cao nhất trên đảo, dùng kính viễn vọng quan sát xung quanh.
Trên đảo tràn ngập thỏ rừng, Đường Tiểu Bắc cũng tìm được mồi câu cá, cuộc sống của ba người coi như đã ổn định, nhưng trong lòng Kim Phì càng ngày càng loạn, cũng càng ngày càng lo lắng cho làng Tây Hà.
ở làng Tây Hà, Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi cũng đang lo lắng cho Kim Phi.
‘Vũ Dương, nhóm Thiết Chùy đã tìm kiếm ở Đông Hải nhiều ngày như vậy, sao vẫn không có tin gì của đương gia nhỉ?”
Lúc ăn cơm, Quan Hạ Nhi hơi lo lắng: “Vũ Dương, hay là muội lại phái thêm người đến đó
đi?”
“Bên này những người mà ta có thể tin tưởng được về cơ bản đã phái đi hết rồi, những kẻ không tin tưởng được, ta cũng không dám dùng.”
Cửu công chúa nói: “Tỷ tỷ đừng vội, phu quân ở hiền gặp lành, chắc chắn sẽ không gặp chuyện.”
“Chỉ mong vậy.” Quan Hạ Nhi thở dài.
Ăn cơm trưa xong, Cửu công chúa trở về nhà Tạ Quang ở với Khánh phỉ, Quan Hạ Nhi xách một giỏ lễ vật, chuẩn bị đến miếu thổ địa cầu phúc cho Kim Phi.
Kết quả là còn chưa đi ra khỏi làng, một mũi tên lệnh đột nhiên bay lên từ phía xa.
Nhìn theo hướng đó, chính là khu nhà cũ của Tạ Quang.
“Không ổn, là Vũ Dương!”
Mặt Quan Hạ Nhỉ biến sắc, cô ném giỏ xuống chạy về phía làng.
Nhưng vào lúc này, trong bụi cỏ cách đó không xa đột nhiên bay ra hai mũi tên, nhắm thẳng vào tim và trán của Quan Hạ Nhi.
“Phu nhân, cẩn thận!”
Đội trưởng đội cận vệ đi theo sau lưng Quan Hạ Nhỉ nổi giận gầm lên, đá vào ngang hông Quan Hạ Nhỉ.
Quan Hạ Nhi bị đá nằm xuống đất, hai mũi tên bay lướt qua quần áo cô.
Những nữ nhân viên hộ tống khác vừa bắn tên vào bụi cỏ, vừa vây xung quanh bảo vệ Quan Hạ Nhi.
Một người trong số các nữ nhân viên hộ tống còn cởỉ nón sắt của mình xuống, đội lên đầu Quan Hạ Nhi.
Giây tiếp theo, có hai bóng người lao ra từ trong bụi cỏ, lao về phía Quan Hạ Nhỉ.
Dựa vào tốc độ lao đến của đối phương, có thể thấy cả hai người đều là cao thủ cùng bậc với Bắc Thiên Tầm, Thấm Nhỉ.
Không cần đội trưởng đội cận vệ ra lệnh, các nữ nhân viên hộ tống giơ nỏ trong tay lên.
Các cô ấy đã sớm được huấn luyện nhiều lần, biết cách đối phó với cao thủ.
Nhưng kẻ địch đương nhiên cũng biết việc này, thấy các nữ nhân viên hộ tống giơ nỏ lên, bèn gỡ khiên gỗ từ phía sau lưng xuống.
“Chỉ chờ các ngươi thôi đây!”
Đội trưởng đội cận vệ quát, lấy một cái nỏ từ trên hông ra, nhắm ngay khiên gỗ của kẻ địch mà bắn.
Mũi tên đập mạnh vào khiên gỗ, vang lên một tiếng.
Giây tiếp theo, mũi tên đột nhiên phát nổ!
Khiên gỗ bị nổ tanh bành, đầu của cao thủ nấp sau tấm khiên gỗ cũng bị nổ vỡ nát giống như khiên gỗ!