Đại Khang không có kính, thứ trong suốt tương tự chỉ có thủy tinh.

Thủy tinh thuộc loại hàng xa xỉ ở Đại Khang, cho dù là vương công trọng thần cũng không nỡ dùng, chỉ dùng giấy dán cửa.

Thực ra cách làm kính không phức tạp, nếu như muốn Kim Phi có thể dễ dàng chế tạo ra.

Cho dù là về độ trong suốt hay tính tạo hình, kính đều vượt trội thủy tinh.

Nếu như vận dụng đúng cách, nó sẽ đem lại cho Kim Phi một khoản tiền lớn không thể đếm nổi.

Nhưng người tài thường bị ghét, trước khi có đủ thực lực, nếu Kim Phi dám chế tạo kính, với y mà nói đây không phải tài lộc mà là tai họa.

Vậy nên Kim Phi không dám sản xuất kính sớm như vậy.

"Tướng công à, chúng ta có thể ở trong căn nhà như chàng nói thật sao?"

Quan Hạ Nhi mặt đầy khát khao hỏi y.

"Tin tưởng ta, nhất định có thể”.

Kim Phi kiên định nói.

Y bây giờ mới mười tám, đời này của y còn rất dài, có đầy đủ thời gian để thực hiện mấy lời chém gió.

"Ta tin chàng".

Quan Hạ Nhi nghe thấy mọi người bên ngoài lại quay lại đi làm rồi, chủ động kéo cổ Kim Phi.

Đường Đông Đông đi qua thầm phỉ nhổ một cái, đỏ mặt đi qua.

Kim Phi không nhớ đêm đó họ ngủ lúc nào, hôm sau mặt trời lên cao ba sào y mới rời giường.

Thấy Quan Hạ Nhi vẫn ngủ say trong lòng mình, Kim Phi nhẹ nhàng vén chăn mỏng lên, chuẩn bị rời giường.

Kết quả lại đánh thức Quan Hạ Nhi.

Cô mơ màng nhìn Kim Phi ngọt ngào mỉm cười, sau đó dựa vào ngực Kim Phi như chú mèo nhỏ.

Sau khi trải qua giai đoạn xấu hổ ban đầu, cô cứ dính chặt lấy Kim Phi, nhất là khi hai người ở cạnh nhau một mình, chỉ muốn mãi mãi nằm trong lồng ngực anh.

"Được rồi, tỉnh rồi thì dậy đi, cũng không còn sớm nữa".

Kim Phi mỉm cười, ấn mũi Quan Hạ Nhi.

Lúc này Quan Hạ Nhi mới nghiêng đầu nhìn khe cửa nhà chính.

Ánh sáng mặt trời chiếu qua khe cửa, cũng sắp chiếu đến giữa phòng rồi.

Quan Hạ Nhi kinh ngạc, nhảy xuống giường.

"Tiêu rồi, tiêu rồi, ngủ quá giờ rồi, trong sân nhiều người như vậy, bây giờ chắc bị cười thối mũi mất".

"Ai dám cười nàng, ta cho người đó cút xéo".

Kim Phi cười.

"Nói vớ vẩn".

Quan Hạ Nhi liếc mắt nhìn Kim Phi, sau khi mặc xong quần áo của mình, lại vội vàng giúp Kim Phi mặc đồ.


May mà lúc này người làm đang bận làm việc, trong sân chẳng có ai.

Advertisement
';
Advertisement