Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Nhân viên hộ tống tới Hỉ Châu lần này đều là những tay lão luyện, cũng đã có kinh nghiệm đỉ đường ban đêm, để nhanh chóng đuổi kịp đám khách giang hồ kia, Lưu Kỳ suy nghĩ một hồi, gật đầu đồng ý với dề nghị của Ngưu Bôn.
“Mọi người cố gắng một chút, đợi sau khỉ hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ xỉn phu nhân tiến công cho các vị!”
Hi Châu nằm ở phía tây bắc của Đại Khang, chính là khu vực Cam Túc trong kiếp trước của Kim Phỉ, biên giới nhiều hoang mạc, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch cực nhiều, đỉ đường ban đêm rất cực khổ và nguy hiểm.
Nhưng đám nhân viên hộ tống vẫn kiên trì được, đi đường cả ngày tới tận nửa đêm, giữa trưa ngày hôm sau lại phải băng qua núi lớn, tiến vào biên giới Đảng Hạng.
Lưu Kỳ rất sợ bị người ta phát hiện, cũng may người ở biên giới Hi Châu rất ít, dọc đường bọn họ đi không thấy ai, chỉ có cát bụi mịt mờ.
“Thảo nào người Đảng Hạng không muốn đi đường này, tội nghiệp quá đi mất”
Ngưu Bôn nhổ cát trong miệng ra, không nhịn được mà phàn nàn.
Đảng Hạng có hai đường có thể tiến vào Đại Khang, một là Thanh Thủy Cốc, hai là Hi Châu.
Đại Khang đã phái trọng binh canh giữ Thanh Thủy Cốc, còn Hi Châu thì hầu như không có phòng bị.
Nhưng người Đảng Hạng lần nào xâm chiếm phía nam cũng tình nguyện xông vào Thanh Thủy Cốc có trọng binh canh gỉữ mà không thèm tới Hi Châu.
Vì Hỉ Châu quá vắng lặng, tốc độ đại quân di chuyển lại chậm, từ đây chạy tới Đại Khang, không kể tới việc bỉnh lính mệt mỏi, lại còn hao tốn một lượng lớn lượng thực.
Rất có thề lương thực bọn họ cướp được ở Đại Khang cũng không đủ để dùng trên đường.
Trên đường đi lỡ như gặp phải bão cát hay khí trời khắc nghiệt, nói không chừng chưa tới Đại Khang toàn quân đã chết hết.
Cũng may bọn Ngưu Bôn không gặp phải chuyện này, dưới sự chỉ dẫn của tai mắt ngầm, bọn họ lăn lộn trong hoang mạc suốt ba ngày, cuối cùng cũng đuổi kịp đám khách giang hồ ở một sơn cốc.
Khách giang hồ chỉ có chưa tới hai mươi
người, dù đều là cao thủ, còn mang theo cả khiên chắn cung nỏ, nhưng đám người Ngưu Bôn cũng đã có chuẩn bị sẵn.
Dù kho lựu đạn ở làng Tây Hà đã bị nổ, nhưng mấy rương lựu đạn và bom chớp sáng Quan Hạ Nhi cất trong kho ở sau núi vẫn còn.
Biết nhiệm vụ lần này nguy hiểm, Quan Hạ Nhi đã đưa cho bọn Ngưu Bôn mang theo một ít.
Khách giang hồ có giỏi đến mấy cũng không cản được lựu đạn.
Bọn Ngưu Bôn mới ném hai quả lựu đạn, mười mấy khách giang hồ đã bị nổ chết hơn phân nửa.
Lão đại của đám khách giang hồ cũng là một người ác, thấy tình thế không ổn, biết trốn không thoát, bèn dùng dầu hỏa đốt rương gỗ chứa Ngụy Lão Tam.
Đợi bọn Ngưu Bôn giết hết đám khách giang hồ này, dập lửa xong, Ngụy Lão Tam dường như đã cháy sạch không thể nào nhận dạng.
“Tên khốn này chết rồi mà vẫn bị người ta lợi dụng!”
Ngưu Bôn đá thi thể của Ngụy Lão Tam
một cái, nhỗ mấy bãi nước bọt!
Vẻ mặt đại đội trưởng Lưu Kỳ cũng rất khó coi.
Trước khi tới đây, Trịnh Phương đã tìm anh ta nói chuyện, bảo anh ta nhất định phải đưa Ngụy Lão Tam sống sót trở về.
Không chỉ muốn công khai xét xử mà cũng bởi vì ngoài Kim Phi ra, Ngụy Lão Tam là người duy nhất biết chế tạo vải chống cháy.
“Đại đội trưởng, chúng ta cũng không thấy người, người này không phải là Ngụy Lão Tam giả chú?”
Một trung đội trưởng hỏi.
“Người đã cháy thành thế này rồi, chúng ta cũng không thể nào xác nhận được.” Lưu Kỳ không biết nói thế nào: “Mang thi thể về, tìm mấy ông lão quen biết Ngụy Lão Tam tới xem có nhận ra hay không.”
Theo sắp xếp của Trịnh Phương, nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành, vì vậy, đoàn người bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở lại Xuyên Thục.
Đám người Lưu Kỳ tìm được thi thể của Ngụy Lão Tam ở trong sơn cốc, hoàn toàn không phát hiện ở một sơn động cách đó mấy
trăm thước, có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Đó là một lính trinh sát Đảng Hạng đang đỉ tuần tra trên núi, vốn đang lười biếng hóng mát trong sơn động, lại bị tiếng lựu đạn nổ đánh thức và chứng kiến toàn bộ quá trình chiến đấu vừa rồi.
Chỗ này cách doanh trại biên phòng của Đảng Hạng không tới hai mươi dặm, khi bọn Lưu Kỳ rời đỉ, lính trinh sát vội vàng xuống núi, báo cáo với doanh trại biên phòng.
Chỉ huy trưởng của doanh trại biên phòng Đảng Hạng là một tướng tuần tra, tương đương với chức phó đoàn trưởng trong tiêu cục, dưới trướng quản lý hơn hai ngàn người, nhiệm vụ chủ yếu là tuần tra biên giới, đề phòng Đại Khang đột nhiên tấn công Đảng Hạng.
Đại Khang suy yếu nhiều năm, nào dám chủ động xâm phạm Đảng Hạng chứ?
Cho nên chức vị tướng tuần tra này ở Đạng Hạng chỉ là một chức vị nhàn nhã ngồi chơi xơi nước, phần lớn đều do vương thất hoặc con em quan cấp cao đảm nhiệm, dùng để đánh bóng tên tuổi.
Nhưng hơn một tháng trước, còng tử đánh bóng tên tuổi đó đột nhiên bị điều đi, đổi thành
một người tên là Lý Kế Sơn lãnh đạo.
Lý Kế Sơn không phải con nhà giàu, mà là một hạt giống tốt nối danh trong quân đội Đảng Hạng, được Hoàng đế Đảng Hạng coi trọng.
Lý Kế Sơn không tới một mình mà dẫn theo cả những thành viên nòng cốt của mình tới.
Sau khi tới đây, ngày tiếp theo đã bắt đầu chỉnh đốn kỷ luật quân đội, doanh trại biên phòng vốn đang lười biếng lại trở nên bận rộn.
Tất cả mọi người đều biết có thể sắp có chuyện lớn xảy ra.
Biết được người Đại Khang giết người trong địa bàn của mình, Lý Kế Sơn vô cùng đề phòng, lập tức sai người đưa lính trinh sát vào lều nghị sự, đồng thời triệu tập những thành viên nòng cốt tới.
Nghe lính trinh sát miêu tả xong, Lý Kế Sơn hỏi: “Ngươi chắc chắn bọn họ đã sử dụng một loại vũ khí rất lớn, có thể nổ chết người sao?”
“Hoàn toàn là sự thật!” Lính trinh sát vội vàng giơ tay thề.
“Bọn họ có cờ không? Mặc y phục như thế nào?”
“Không có cờ, y phục cũng chỉ là loại áo
gai bình thường mà người Đại Khang thường dùng, nhưng mà không bị vá.”
Lính trinh sát nói: “Nhưng mỗi người bọn họ lại cưỡi ba con ngựa, còn đều là ngựa chiến cao lớn”
Lý Kế Sơn lại hỏi một số những vấn đề khác, rồi đuổi lính trinh sát ra ngoài, sau đó nhìn phía bên cạnh: “Nhiếp tiên sính, ngài thấy thế nào?”
“Một người ba ngựa, còn có cả lựu đạn, đây chắc chắn là nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn!”
Nhiếp tiên sinh vuốt râu đáp.
“Người của tiêu cục Trấn Viễn vẫn luôn hoạt động ở phía nam, đột nhiên tới đây làm gì?”
Lý Kế Sơn cau mày hỏi: “Có khỉ nào liên quan tới kế hoạch của Đại vương không? Có phải người của tiêu cục Trấn Viễn đã phát hiện điều gì rồi không?”
“Chuyện này… Ta cũng không thể nói chắc.” Nhiếp tiên sinh lắc đầu: “Nhưng ngày mốt đại quân sẽ tới, Đại vương vô cùng coi trọng kế hoạch lần này, tuyệt đối không thể lộ ra bất kỳ điều gì, thế nên ta thấy, dù đám nhân viên hộ
tống tới đây làm gì cũng dều không thể để bọn họ trở về!”
“Phải!”
Lý Kế Sơn trầm tư chốc lát, gật đầu gọi một phó tướng tới: “Ngươi dẫn năm trăm người mai phục ở cổng Yêu Tử, mang theo cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, nhất định không thể để đám nhân viên hộ tống này chạy mất, biết chưa?”
Cổng Yêu Tử là một thung lũng, hai bên là vách núi cao mười mấy trượng, vì hình dáng giống thắt lưng nên gọi là Yêu Tử, cũng là đường phải đi qua khi trở về Hỉ Châu.
Ban đầu, người Đảng Hạng đã có được bản vẽ cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, dù chỉ là sản phẩm ban đầu, nhưng sau khi được thợ mộc Đảng Hạng cải tiến, vẫn dư sức phong tỏa được cổng Yêu Tử.
“Rõ!” Phó tướng hành lễ rồi xoay người rời đỉ.
Doanh trại biên phòng cách cổng Yêu Tử không xa, phó tướng dẫn năm trăm người chạy tới mới nửa buổi chiều.
ở hai bên đỉnh núi cổng Yêu Tử, bọn họ lắp đặt xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng, sau đó chỉ cần yên lặng chờ bọn họ chạy đến.

Advertisement
';
Advertisement