“Đứa bé… Không còn nữa…”
Hai mắt Kim Phi đỏ bừng, mặt đây vẻ khó tin tự lẩm bấm với mình: “Ngụy Lão Tam…”
ở trên đảo mấy tháng, y đã nghĩ rất nhiều, cũng đoán quyền quý có thể đã thu mua đầu bếp, cũng có thể thu mua người khác, thậm chí trong lòng Kim Phi còn coi nhiều người trong làng thành mục tiêu.
Nhưng y chưa từng nghi ngờ Ngụy Lão Tam.
Biểu hiện bình thường của Ngụy Lão Tam quá thành thật.
Chính vì vậy, Kim Phi mới giao kĩthuật chế tạo vải chống cháy cho ông ta, cũng đối đãi với ông ta như học trò, lúc đó Đường Đông Đông còn khuyên y, trưởng làng cũng vờ nói đùa đề cập tới mấy lần, bảo Kim Phi thu Ngụy Lão Tam làm dồ đệ đi.
Nhưng Kim Phi nghĩ tới chuyện Ngụy Lão Tam lớn hơn mình quá nhiều tuổi, nên không đồng ý.
Thật ra hai người trừ chưa có thân phận thầy trò ra, gần như đã là thầy trò rồi.
Y thật sự không ngờ, Ngụy Lão Tam sẽ phản bội y, hơn nữa còn làm việc gọn gàng như vậy!
“Tiên sinh, ngài yên tâm, trước khi ta ra biến có nhận được tin, đã đi tìm tung tích của Ngụy Lão Tam rồi, Hạ Nhi phu nhân đã phái Ngưu Bôn đuổi theo.” Thiết Chùy vội an ủi.
‘Bắt được chưa?” Kim Phi nghiến răng hỏi.
Nếu Ngụy Lão Tam ở đây chắc chắn Kim Phi sẽ tự tay giết ồng ta.
“Ta ra biển được một thời gian fôi, đây là những tin tức mới nhất trước khi ra biến mà ta nghe được.”
Thiết Chùy lắc đầu: “Nhưng trong lúc tập kích Thấm Nhi cũng bị thương, Ngưu Bôn ước gì có thể lột da Ngụy Lão Tam ra, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Ngụy Lão Tam đâu, cho dù đuổi tới chân trời góc biển, cũng phải bắt được ồng ta.”
Truyền tin của Đại Khang lạc hậu, tin tức bị trề cũng cực kì nghiêm trọng, Thiết Chùy có thể biết được những thứ này, đã vô cùng khó khăn fôi.
Sau khi trải qua sống chết, khả năng thừa nhận của Kim Phi da trở nên mạnh hơn nhiều, y hít mấy hơi thật sâu, buộc mình phải bình tĩnh lại, tiếp tục hỏi: “Trong làng bị thiệt hại nhiều không?”
“Nghe đâu cũng khá lớn, nhà bị đốt không ít, hơn một nửa xưởng dệt cũng bị thiêu rụi ”
Thiết Chùy hỏi: “Nhưng Hạ Nhi phu nhân và cửu điện hạ đã ổn định được tình hình rồi, bây giờ chắc đang xây dựng lại.”
“Bên kinh thành thế nào?” Kim Phi hỏi: “Vũ Dương phái người đi điều tra chưa?”
“Kinh thành…” Thiết Chùy nói: “Kinh thành cũng hổn loạn rồi.”
“Hồn loạn là ý gì?” Kim Phi cau mày hỏi.
‘Tứ hoàng tử liên hợp với một đám quyền quý đi
bức vua thoái vị, ép chết bệ hạ, còn bản thân thì làm hoàng đế…”
“Đùa gì vậy hả, Trần Chinh bức vua thoái vị ư?” Kim Phi tròn mắt hỏi.
Vì quan hệ với cửu công chúa, nên Kim Phi tiếp xúc với Tứ hoàng tử không ít.
Đối diện với Kim Phi, thái độ của Tứ hoàng tử cũng cực kì khiêm tốn, hết lời khen ngợi những chính sách mang lợi ích cho dân của Kim Phi.
Kim Phi còn từng nói đùa với cửu công chúa, bảo cô ấy khuyên Trần Cát sớm nhường ngôi, mau đế Tứ hoàng tử kế vị, bá tánh cũng được hưởng thụ hoàng ân sớm một chút.
Kết quả ai ngờ mới mấy tháng trôi qua, Tứ hoàng tử (Tã giết cha soán ngồi.
“Mắt nhìn người của ta thật sự không được rồi!”
Kim Phi than thở, hỏi: “Nhà Khánh Quốc công thế nào, Tứ hoàng tử có làm khó ông ta không?”
“Nhà Khánh Quốc công bị tịch thu chém đầu hết rồi…”
“Tịch thu chém đầu hết hả?” Mặt Kim Phi đầy vẻ khó tin, “Não Trần Chinh bị lừa đá rồi à, sao hắn dám động vào Khánh Quốc cồng, chẳng lẽ khồng sợ Khánh Hoài và Khánh Hâm Nghiêu tạo phản à? Đúng rồi, Khánh Hoài và Khánh Hâm Nghiêu có phản ứng gì?”
‘Không biết,” Thiết Chùy lại lắc đầu: “Lúc ta ra
biển, Tứ hoàng tử mới cướp ngôi chưa được bao lâu, khồng biết Khánh Hầu đã nhận được tin chưa, dù sao ta cũng chưa nghe nói Khánh Hầu có động tĩnh gì.”
“Mới mấy tháng ngắn ngủi, sao lại biến thành như vậy chứ?”
Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, hơi hoài nghi bản thân không phải bị nhốt trên đảo nửa năm, mà là bị nhốt mấy năm fôi.
Thật ra mười mấy năm qua trong vương triều đã xảy ra rất nhiều chuyện lớn, nhưng cũng chưa nhiều như nửa năm nay.
Kim Phi ước gì có thể mọc ra đôi cánh dài, bây giờ bay về làng Tây Hà ngay.
Đáng tiếc bây giờ mặt trời đã lặn xuống khỏi mặt biển, y muốn đi cũng không đi dược.
Tối hôm đó, đám người tổ chức bữa tiệc lửa trại sồi động trên biển.
Sau khi trải qua bao lần phản bội, tất cả nhân viên hộ tống đều cẩn thận hơn nhiều, dù người theo tới toàn là cựu binh của tiêu cục, nhưng Thiết Chùy vẫn chia bọn họ thành ba nhóm, thay phiên ãn cơm.
Nhưng cuối cùng cũng đã tìm được Kim Phi, nói chung, không khí của bữa tiệc lửa trại vần rất vui vẻ.
Chỉ có Kim Phi luôn suy nghĩ chuyện của Đại Khang.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Tiểu Bắc đã thức dậy, nhưng cô ấy phát hiện Kim Phi vẫn dựa vào cọc gồ, ngơ ngác nhìn ra ngoài.
“Tướng công, cả đêm chàng không ngủ à?”
Đường Tiểu Bắc vùi vào ngực Kim Phi: “Đừng buồn nữa, đợi chúng ta quay về, sẽ xử lí đám khốn kia cho hẳn hoi!”
Hôm qua cô ấy cũng nghe nói chuyện xảy ra trong làng, tức tối mắng Ngụy Lão Tam cả nửa đêm.
“Ta biết,” Kim Phi vồ vào lưng Đường Tiểu Bắc, “Dậy đi, đợi tí nữa là phải đi rồi.”
Hai người ra khỏi nhà gỗ, Thiết Chùy đã đợi ở chỗ sẵn cách đó không xa rồi.
Biết chắc là Kim Phi đang vội quay về, anh ta tiến lên nói: “Tiên sinh, mọi người đã chuẩn bị xong rồi, có thể đi bất cứ lúc nào.”
“Thả bồ câu đưa thư chưa?” Kim Phi hỏi.
Để gửi được tin đi thật mau sau khi tìm được Kim Phi, trên thuyền đã mang theo lồng bồ câu.
Chỉ là hôm qua đã quá muộn, bồ câu không tới bờ biến trước khi trời tối được, nên không thả.
“Trời vừa sáng đã thả rồi, tin tức mà tiên sinh bảo ta chuyển đã được truyền đi rồi.”
Thiết Chùy vội nói.
“Thếthì được, đi thôi!”
Kim Phi lại quay đầu nhìn đảo nhỏ, dần đầu đi lên thuyền cứu sinh.
ở đây cách xưởng đóng tàu cả hàng trăm dặm,
cho dù cả quãng đường thuận lợi thì cũng phải mất mấy ngày mới tới.
Vừa lên thuyền, Kim Phi đã tìm giấy bút, khóa mình trong khoang thuyền.
Làng Tây Hà.
Ngồi nhà lúc đầu khi bị Ngụy Lão Tam đốt cháy, nay đã được san phẳng, xây dựng lại cùng với xưởng dệt, cả làng đều thấy khí thế ngất trời.
Quan Hạ Nhi và cửu công chúa đứng trên khu đất cao cạnh sân đập lúa, chỉ vào làng rồi bàn bạc gì đó.
Dân làng đi qua đã sớm quen với chuyện này fôi.
Mặc dù Quan Hạ Nhi có uy tín trong làng, nhưng không có nhiều kinh nghiệm quản lí lắm, đối diện với cảnh ngôi làng bị Ngụy Lão Tam làm cho hồn loạn, cô chỉ giống như mèo con bắt được nhím, chẳng biết phải ra tay từ đâu.
May là có cửu công chúa giúp đỡ bày mưu tính kế, mới mau chóng ổn đỊnh tình hình được.
Mới bắt đầu thân thể cửu công chúa còn yếu đuối, cũng lo người trong làng bàn tán, chỉ có thể trốn sau lưng Quan Hạ Nhi để chỉ bảo, nhưng bây giờ trạng thái của cô âỳ cơ bản đã hồi phục, độ công nhận của người trong làng với cô ấy cũng càng ngày càng cao, nên mới từ từ ra ngoài ánh sáng.
Hai người bàn chuyện xong, đang chuẩn bị xuống nút đột nhiên nhìn thấy Tiếu Ngọc thở hổn hến chạy lên chồ đất cao.
Cửu công chúa thấy Tiếu Ngọc, mắt hơi híp lại.
Mấy tháng gần đây chỗ nào của Đại Khang cũng có vấn dề, cô ấy đã nghe nói quá nhiều tin xấu rồi, bây giờ thấy Tiếu Ngọc thì hơi sợ hãi.
Nhưng lần này mặt Tiểu Ngọc tràn đầy sự vui sướng không thể kiềm chế được, khiến Cửu cồng chúa không nhịn được, cũng hơi mong đợi.
Quả nhiên như cửu cống chúa nghĩ, Tiểu Ngọc thấy xung quanh ngoài Châu Nhi và đội trưởng thân vệ của Quan Hạ Nhi ra thì không còn ai khác, hưng phấn nói: “Phu nhân, tin tốt! Tin cực tốt! Tìm được tiên sinh rồi!”