Mấy ngày nay Kim Phi không chỉ nhìn thấy thổ phỉ cướp bóc, mà còn thấy cảnh nạn dân chém giết lẫn nhau.
Hiện giờ chư vương hổn loạn, mỗi phiên vương dều đang bóc lột trắng trợn để chống đỡ cho chiến tranh.
Dân chúng khổ không thể tả nổi, dân lưu lạc ở khắp nơi.
Gần đây Kim Phi cũng chứng kiến quá nhiều cảnh dân chúng mang gia dinh bỏ trốn.
Nhưng cả thiên hạ đều đang loạn lạc, họ có thế trốn ở đâu đây?
Chẳng qua là dân đất Ngô chạy sang bên nước Sở, dân đất Sở lại chạy sang bên nước Ngô thôi.
ở quê nhà còn không sống nổi, chẳng lẽ nơi đất khách quê người lại có đường sống?
Tới lúc đó, họ chỉ có thể vào rừng làm cướp, hoặc cướp bóc của những nạn dân khác.
Thuyền dừng lại khi trời chạng vạng, Kim Phi nhìn thấy một người phụ nữ xanh xao gầy gò, mang theo mấy đứa con thất tha thất thếu vớt một thi thế trôi dưới sông lên.
Lúc ấy y chút nữa nôn hết đồ ăn ra ngoài, vội vàng quay trở lại khoang thuyền.
Y thật sự khồng nhìn nối những cảnh tượng thế này, trong lòng càng thêm hận thù với những chư
vương gây ra chiến tranh.
Nhưng bản thân y bây giờ bảo vệ mình còn khó, dù có hận tới mức nào thì cũng chỉ có thể đè nén lại trong lòng.
Từ ngày hôm ấy trở đi, Kim Phi hiếm khi lên boong thuyền ngồi, bây giờ y chỉ mong sớm trở về Xuyên Thục.
Địch An nhận ra Kim Phi đang sốt ruột, bèn sai người lên bờ thuê thêm vài người chèo thuyền.
Dù sao hiện tại thiên hạ vẩn đang đại loạn, dân lưu lạc ở khắp nơi, mồi ngày có một con cá muối khô thì cũng có không ít người tranh nhau chèo thuyền cho họ.
Nhiều người chèo, tốc độ của thuyền quả thật nhanh lên, đáng tiếc tiệc vui thì chóng tàn, khi thuyền chở hàng với tới biên giới Ngồ Sở thì bị phủ binh giữ lại.
Kim Phi cho rằng lần này sẽ giống lần trước, đưa cho ít tiền là có thể rời đi, nhưng chờ mãi vần không thấy Địch An quay lại.
Đường Tiểu Bắc nhìn qua lồ lấy ánh sáng, nhưng vì sai vị trí nên không nhìn thấy được phía mũi thuyền, chỉ nghe thấy tiếng ngoài kia ngày càng lớn.
“Tướng công, có gì đó không ổn lắm.”
Đường Tiếu Bắc quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Hình như ta nghe thấy có người đang gào lên muốn trưng dụng cái do, chẳng lẽ muốn lấy thuyền của chúng ta?”
cả đoạn đường này không hề an toàn, ban đêm Bắc Thiên Tâm không dám ngủ quá sâu, bây giờ đang ngủ bù.
“Trưng dụng?” Kim Phi nhíu mày: “Mọi người chờ một chút, ta đi xem sao.”
“Ta cũng đi!” Đường Tiểu Bắc nhảy xuống, đuổi theo Kim Phi.
Bắc Thiên Tâm đang ngủ cũng bật dậy, nhấc hắc đao bên cạnh gối lên
“Thiên Tâm, tối qua cô ngủ không nhiều, giờ ngủ thêm một lát đi.” Kim Phi nói.
“Không cần, đợi thuyền đi rồi ngủ cũng được.” Bắc Thiên Tâm vén tóc, nhảy xuống giường.
Kim Phi thấy cô ấy cố chấp như vậy cũng không nói gì thêm.
Ba người ra khỏi cửa thì bắt gặp Thiết Chùy đang dẫn người đi tới, anh ta gật đầu với Kim Phi rồi đi theo phía sau
Đoàn người đi tới chồ cầu thang thì thấy thuyền trưởng từ boong tàu chạy tới, trên mặt có dấu tay, trên bụng lại có dấu chân.
“Tiên sinh, không ổn rồi, những phù binh kia khồng những muốn trưng dụng người chèo thuyền mà còn muốn trưng dụng thuyền của chúng ta, chưởng quầy không đồng ý, bị bọn họ đánh một trận.”
Thuyền trưởng sốt ruột nói: “Hiện giờ chưởng quầy bị bắt lại, bọn họ bảo ta trở về thông báo cho
mọi người nhanh xuống thuyền!”
“Hay là để Địch An đưa thêm chút phí qua đường thử xem?” Đường Tiểu Bắc nói.
“Nói khồng được, rõ ràng là chúng muốn giữ thuyền của chúng ta lại!” Thuyền trưởng đáp: “Bọn họ nói chỉ có người mới được xuống, không được đưa bất kỳ cái gì xuống theo.”
“Tiên sinh, qua được nơi này chính là đất sở, ta mà là người của Ngô vương, cũng sẽ không cho thuyền qua.” Thiết Chùy nói: “Khồng được thì xông qua, người của Ngô vương chắc chắn không dám đuổi tới tận đất Sở.”
“Để ta nghĩ xem.”
Kim Phi suy nghĩ một lát, đại não nhanh chóng hoạt động.
Y biết Thiết Chùy nói có lý.
Bây giờ người của Ngồ vương đã giữ được thuyền của họ, đồ đạc trên thuyền và con thuyền này đã trở thành tài sản của Ngô vương.
Nếu để họ đi qua, đến địa bàn của sở vương lại bị người của sở vương giữ lại, vậy chẳng phải là tặng không cho sở vương sao?
Cho nên, nếu y là Ngồ vương, y cũng sẽ giữ thuyền lại.
Không cần quan tâm những thứ trên thuyền là gì, dù sao cũng tốt hơn là đưa cho kẻ thù.
Suy nghĩ cẩn thận, Kim Phi biết rằng trận chiến
ngày hôm nay khó mà tránh được.
Y quay sang nhìn Thiết Chùy hỏi: “Không dùng khinh khí cầu và lựu đạn, ngươi có nắm chắc phần thắng không?”
Khi Thiết Chùy từ Kim Xuyên tới, Ngụy Lão Tam còn chưa phản bội, nên anh ta mang rất nhiều khinh khí cầu và lựu đạn tới.
Nhưng khinh khí cầu và lựu đạn gần như là hai loại vũ khí đặc trưng của tiêu cục Trấn Viền, một khi sử dụng, các quyền quý dù không biết Kim Phi còn sống hay không, thì vần sẽ biết được hai con thuyền này là của tiêu cục Trấn Viền.
Với lòng dạ độc ác của các quyền quý kia, chúng có thể sẽ tập trung quân đội tới bao vây thuyền chở hàng.
Trường Giang không phải là biển, chỉ có hai con (Tường tiến hoặc lùi, đến lúc đó muốn chạy cũng không có đường mà chạy.
Ngược dòng mà đi lên vốn dĩ đã rất chậm, một khi vướng vào đám quyền quý kia, (Tánh thắng được hay không tạm thời chưa nói, còn khồng biết khi nào mới về được.
Cho nên phải bất đắc dĩ lắm Kim Phi mới dùng tới khinh khí cầu và lựu đạn.
“Ta vừa quan sát rồi, trấn giữ cửa thành không tới một trăm phủ binh, trên bờ thì chưa tới hai mươi người, số còn lại là rải rác trên các thuyền đánh cá, không đáng nhắc tới.”
Thiết Chùy nói tiếp: “Hiện tại ta lo nhất là những người chèo thuyền nhìn thấy chúng ta đánh nhau sẽ sợ hãi bỏ chạy tới lúc đó chúng ta mắc kẹt trên sông thì sẽ phiền phức lắm.”
“Không có người chèo thuyền, ta có thể dùng buồm, vừa hay gió hôm nay là gió Đông!”
Thuyền trưởng vội vàng nói.
Lão cũng là người từng trải nên vần hiếu rõ tình hình hiện tại.
Xông thẳng vào thì rất nguy hiểm, nhưng ít ra họ vần còn một còn đường sống, nếu thuyền bị trưng dụng, bọn họ gần như không có cơ hội sống sót trở về Xuyên Thục.
“Tiên sinh, ngài nói đi, đánh hay không đánh đây?” Thiết Chùy hỏi.
Những người khác cũng nhìn về phía Kim Phi.
Kim Phi không trả lời ngay, mà chỉ từ mép cầu thang nhìn ra bên ngoài.
Tình hình về cơ bản giống như Thiết Chùy nói, vì để chặn sông nên phủ binh nhóm từ hai mươi ba mươi chiếc thuyền đánh cá lại, dùng dây thừng buộc chúng thành một dây giăng trên sông, trên mỗi thuyền đều có người.
Nên phủ binh dù có tới trăm người, nhưng lại phân tán khắp nơi.
Nếu thật sự đánh nhau, không cần dùng tới khinh khí cầu và lựu đạn thì phần thắng cũng rất lớn.
vấn đề là Địch An đang bị phủ binh bắt giữ, nếu đánh nhau, phủ binh rất có thế sẽ giết anh ta.
“Chuyện đã tới mức này rồi, không đánh sợ là không được.” Kim Phi nhìn sang phía thuyền: “Chưởng quầy của các ngươi biết bơi không?”
“Có!” Thuyền trưởng gật đầu.
“Vậy được, giờ ngươi đi xuống nói với phủ binh chúng ta sẽ giao thuyền cho chúng, bảo chúng cho phép chúng ta dùng thuyền nhỏ để lên bờ.”
Kim Phi dặn dò thuyền trưởng xong thì quay sang nói với Thiết Chùy: “Thiết Chùy, cho ngươi dẫn mười lăm vị huynh đệ lên giải quyết kẻ địch trên bờ, ngươi có nắm chắc phần thắng không?”
“Ta dẫn người đi hết như vậy, lỡ như phủ bình lại lên được thuyền thì sao?”
Lần này Thiết Chùy không mang nhiều người tới lắm, anh ta là dần mười lăm người lên bờ, vậy trên thuyền chỉ còn không tới mười người có thể đánh nhau.
Bắc Thiên Tâm tự tin nói: “Chỉ cần chúng không dong loạt xồng lên, một mình ta có thế giết sạch!”
“Đúng, còn có Thiên Tâm nên không sao đâu.”
Kim Phi vỗ vai Thiết Chùy mấy cái, fôi không đợi anh ta nói tiếp mà đã quay sang phía thuyền trưởng tiếp tục sắp xếp nhiệm vụ.