Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Viện binh của Kim Phi tới rồi sao?”
Sở vương không còn muốn xem kịch nữa.
Ông ta biết rõ nếu đế Kim Phi quay về Xuyên Thục thì sẽ có ý nghĩa gì.
Đến lúc đó, bất kể là vương nào đều phải đi gặp Diêm Vương.
Sở vương lập tức triệu tập triều đình nhỏ của mình để họp.
Sau khi thảo luận trong triều đình nhỏ, sở vương không những quyết định lại liên thủ với Ngô vương để giải quyết Kim Phi mà còn nhanh chóng phái người báo tin cho Tương vương, yêu cầu Tương vương bất kể như thế nào cũng phải ngăn viện binh của Kim Phi.
Đội thuyền do Trịnh Phương lãnh đạo được trang bị đầy đủ, lại đang xuôi dòng, Tương vương vốn định thả cho anh ta đi qua, nhưng sau khi nhận được tin tức của Sở vương, đầu tiên ông ta bị dọa sợ hết hồn, sau đó lập tức phái người làm theo chỉ thị của sở vương, chuẩn bị thùng dầu ở bên bờ.
Khi đội thuyền của Trịnh Phương đi ngang qua, bọn họ đổ dầu trên bờ xuống và phóng hỏa.
Trịnh Phương suýt chút nữa trúng chiêu, nếu như không kịp thời hạ lệnh thả neo dùng thuyền kịp thời thì có lẽ anh ta đã chìm trong biển lửa.
Khi lửa da tắt, tốc độ của đội thuyền vừa mới tăng tốc thì doi phương lại bắt đầu đổ dầu.
Trịnh Phương cũng không phải là người hiền lành gì, anh ta sử dụng khinh khí cầu, nhìn thấy trên bờ có người đổ dầu thì lập tức ném bom vào thùng dầu của đối phương trước.
Nhưng khinh khí cầu di chuyển hoàn toàn dựa vào gió, nên các mưu sĩ dưới quyền của Tương vương đã đặc biệt lựa chọn thời điểm hướng gió khồng thích hợp đe tập kích.
Lần này Trịnh Phương không thể không dừng thuyền.
Tương vương dùng phương pháp này để tạm thời cầm chân Trịnh Phương và Mãn Thương.
ở hạ lưu, Sở vương khồng dám ngồi xem kịch, Ngô vương cũng không dám mặc kệ nữa, đôi bên tập hợp đại quân tập trung ở biên giới chuẩn bị cho trận quyết chiến, lao tới Trường Giang.
Những chiếc thuyền chở hàng cỡ lớn không tham chiến thoát nạn và những chiếc thuyền đánh cá bị cướp lại cũng được sở vương và Ngô vương điều động, chỉ cần đại quân vừa đến là có thể lên thuyền đi đến hạ lưu.
Ngoài ra, sau khi nhận được tin tức của sở vương, Tương vương cũng truyền tin này cho tất cả các quyền quý có quen biết.
Trong mắt Tương vương, Kim Phi khồng phải là kẻ thù của nhà ồng ta, mà là kẻ thù của tất cả quyền quý trong thiên hạ.
Chẳng có lý do gì ông ta và sở vương, Ngô
vương liều mạng đánh giết, còn những kẻ quyền quý khác lại ngồi không hưởng lợi.
Trên thực tệ mục đích của Tương vương đã đạt được.
Những chính sách mới do Kim Phi và cửu công chúa thực hiện đã khiến cho tất cả các quyền quý trong thiên hạ đều nhìn thấy hậu quả của việc y cầm quyền.
Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao những kẻ quyền quý hợp mưu giết Kim Phi ở Đông Hải.
Tất cả các quyền quý biết được Kim Phi vẫn còn sống đều không thể ngồi yên được, rối rít liên hợp lại với nhau.
Không chỉ những kẻ quyền quý, Phùng tiên sinh biết được tin cũng giống như vậy.
Phùng tiên sinh cố tình tuyên truyền hành vi Tứ hoàng tử soán vị bán nước, chỉ là muốn để cho Đại Khang hỗn loạn, sau đó chờ Đại Khang đánh xong, Thổ Phiên sẽ có thể chiếm lĩnh Đại Khang với cái giá thấp nhất.
Gada hết lời khen ngợi quyết định này của Phùng tiên sinh, cũng hoàn toàn công nhận ông ta, giao cho ông ta trách nhiệm nặng nề.
Cho nên thời gian gần đây, trinh thám của Phùng tiên sinh vần luôn đi khắp Trung Nguyên, khích bác mâu thuẫn giữa quyền quý các nơi và các chư vương.
Nhìn thấy Đại Khang sắp bị đánh thành nồi cháo, Gada đã dẫn đại quân dàn trận ở biên giới, sẵn sàng
tấn công Đại Khang bất kỳ lúc nào, nhưng kết quả Kim Phi lại trở về.
Sau khi nhận được tin tức, ý nghĩ đầu tiên của Phùng tiên sinh là dừng kế hoạch tấn công Đại Khang.
Nhưng chuẩn bị và mưu tính lâu như vậy, khó khăn lắm mới đi được đến bước ngày hồm nay, Gada cũng tập hợp quân đến biên giới, cứ từ bỏ như vậy, Phùng tiên sinh thực sự không cam tâm.
Bởi vì trong lần ra quân này, Gada gần như đã vét sạch Thổ Phiên, nếu như kế hoạch thất bại, cả đời này ông ta cũng đừng nghĩ lấy lại được lòng tin của Gada nữa.
Nói không chừng Gada sẽ thẹn quá hóa giận mà giết chết ông ta!
Cho nên Phùng tiên sinh giam mình trong phòng suy nghĩ hai ngày hai đêm, sau đó đến tìm Gada vào sáng sớm ngày thứ ba.
Lúc đó Gada đang ăn sáng, sai người dọn cho Phùng tiên sinh một cái đùi dê và một bát dầu trà.
Đối với tộc nhân bình thường, việc ăn cơm cùng với thủ lĩnh là một vinh dự vồ cùng lớn, nhưng tâm trí của Phùng tiên sinh lại không ở đây, ông ta nhận lấy chiếc đùi dê sau đó đặt lên bàn.
“Tại sao Phùng tiên sinh lại buồn bã không vui như vậy?” Gada hỏi.
“Hồi bẩm Đại vương, ta vừa nhận được tin tức, Kim Phi vẫn còn sống!”
Phùng tiên sinh quyết định báo tin này cho Gada.
“Cái gì?” Gada đột nhiên đứng dậy thốt lên: “Không phải ngươi nói y đã chết fôi sao?”
Đại tướng Đan Châu thuộc hạ của ông ta đã chết trong tay Kim Phi, vì vậy Gada đã sớm xem tin tình báo chi tiết về Kim Phi.
“Tình báo của quyền quý ở Đại Khang có nhầm lẫn, bọn họ chưa giết chết Kim Phi!”
Phùng tiên sinh quỳ sụp xuống đất: “Thuộc hạ làm việc thiếu sót, xin Đại vương trách phạt!”
Ban đầu khi biết tin Kim Phi đã chết, Phùng tiên sinh cũng nghi ngờ, nhưng sau khi Tứ hoàng tử giết chết Trần Cát soán vị lên ngôi, các quyền quý đã nhiều lần gây náo loạn ở làng Tây Hà, Kim Phi cũng khồng xuất hiện, Phùng tiên sinh mới hoàn toàn tin tưởng.
Ai ngờ ồng ta đã chuẩn bị xong tất cả thì Kim Phi lại trở về.
“Ta trách phạt ngươi có tác dụng sao?” Gada tức giận đến mức đi vòng quanh trong lều: “Ta muốn biết bây giờ nên làm như thế nào!”
“Đại vương, chuyện đến nước này, chúng ta chỉ có một con đường có thể đi!”
Phùng tiên sinh ngẩng đầu lên nói: “Đánh!”
“Đánh?”
Gada hơi nheo mắt lại: “Nhưng Kim Phi phải làm thế nào?”
“Đại vương, quyền quý ở Đại Khang căm ghét Kim Phi hơn chúng ta, ta nhận được tin tức chuẩn xác, y bị kẹt ở đất Ngô, không thế di chuyến được, tạm thời sẽ không thể trở về!”
Phùng tiên sinh nói: “Đại vương, đây là cơ hội của chúng ta, cũng là cơ hội cuối cùng!”
“Ý của ngươi là nhân lúc Kim Phi còn chưa kịp quay về, chúng ta xuất quân chinh phục Xuyên Thục ư?” Gada hỏi.
“Đúng vậy,” Phùng tiên sinh nói: “Bây giờ Kim Phi đang ở đất Ngô, Trương Lương bị kẹt ở thành Du Quan, Khánh Hoài và Khánh Hâm Nghiêu đang chiến đấu quyết liệt với Tân vương, Trịnh Phương cũng rời khỏi Kim Xuyên tiếp ứng Kim Phi rồi, giờ là thời điểm Xuyên Thục trống không, dễ dàng tấn công nhất!”
“Nhưng nếu chúng ta còn chưa kịp đánh bại được Xuyên Thục, Kim Phi đã về thì làm thế nào?” Gada cau mày hỏi.
“Đại vương yên tâm, nước Trường Giang chảy xiết, rất khó lội ngược dòng, trước đây không có chiến tranh, những người buồn muối đã thuê rất nhiều người kéo thuyền để kéo thuyền, từ đất Ngô đến Xuyên Thục cũng phải mất mấy tháng mới den nơi, bây giờ Đại Khang không ngừng hồn chiến, Kim Phi lại bị đám quyền quý nhắm vào, tuyệt đối sẽ không tìm được người kéo thuyền đâu!”
Phùng tiên sinh nói: “Không có người kéo
thuyền, chỉ dựa vào buồm và mái chèo, không mất thời gian một nửa năm, y đừng hòng trở về, huống hồ ở giữa còn có nhiều quyền quý gây rối, nói không chừng Kim Phi còn chưa về đến Xuyên Thục thì đã bị đám quyền quý giết chết fôi!”
“Đám quyền quý ở Đại Khang có bản lĩnh giết chết Kim Phi, thì sẽ không có chuyện như bây giờ!”
Gada nói: “Mặc dù ta hận không thể lột da Kim Phi, nhưng ta không thế không nói, y là một người rất có bản lĩnh, nếu như Kim Phi còn sống trở về, chúng ta đánh hạ Xuyên Thục còn có tác dụng gì?”
“Đại vương lời này nói sai rồi,” Phùng tiên sinh nói: “Kim Phi không giỏi mưu kế, cũng không biết thống trị thiên hạ, chỉ giỏi về kỹ thuật của thợ thủ công mà thôi….”
“Như vậy còn chưa đủ sao?” Gada nói: “Mỗi một loại vũ khí y chế tạo ra dều vô cùng khéo léo và rất uy lực, chỉ có như vậy đã đủ dang sợ!”
“Đại vương, ngài nghe ta nói xong đã.”
Phùng tiên sinh nói: “Chếtạo vũ khí cần có vật liệu, mà vật liệu Kim Phi chế tạo vũ khí đều đến từ khắp nơi ở Xuyên Thục, nếu chúng ta đánh hạ được Xuyên Thục, Kim Phi sẽ trở thành cây không có rễ, ngay cả vật liệu chế tạo vũ khí y cũng không còn nữa, còn có gì đáng sợ chứ?”

Advertisement
';
Advertisement