Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Vũ Dương, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không phải cách, bọn chúng gây rối đến nồi cả làng không thể nghỉ ngơi được.”
Sau khi trời sáng, Quan Hạ Nhi nhìn người dân ủ rũ thu dọn đống đổ nát, có phần lo lắng: “Muội có biện pháp nào không?”
Tối hôm qua, đợt tập kích của kẻ địch không hề dừng lại.
Tập kích trên mặt đất còn ổn, nếu xảy ra ở ngoài làng thì sẽ ít quấy nhiều đến người dân hơn.
Nhưng khinh khí cầu từ trên đầu bay đến giống như những con muồi phiền phức, thỉnh thoảng bay đến cắn vài phát rồi bỏ đi.
Trong làng chỉ còn ba chiếc khinh khí cầu, để tránh bị kẻ địch một lúc phá hủy hết, Quan Hạ Nhi yêu cầu mồi lần chỉ cho bay một cái, hoàn toàn không có cách nào đề phòng được ở mọi hướng.
Kẻ địch lợi dụng dlểm này, cả đêm đều không dừng lại, dân làng sau khi dập lửa xong cũng không dám ngủ, ai cũng mở to mắt cho đến khi trời sáng.
Huống hồ còng xưởng còn phải tiếp tục làm việc, mấy ngày nay ầm ĩ như vậy, người dân ốêu đã suy sụp.
“Đây là kế sách khiến cho kẻ thù mệt mỏi của địch, cách tốt nhất là phải tìm ra được hang ổ của bọn chúng rồi giết sạch, nhưng cách này cần phải có
thời gian.’
Cửu công chúa bất lực nói: “Biện pháp bây giờ ta có thể nghĩ được chính là bắn pháo hoa cảnh báo ở xung quanh, cố gắng phát hiện ra kẻ địch trước khi bọn chúng vào làng.”
“Vậy thì phải xem lúc nào Tiểu Ngọc có thể tìm được bọn chúng rồi!”
Quan Hạ Nhi day trán, thở dài: “Ta vốn dĩ cho rằng đội Chung Minh đã hoàn toàn khống chế được Kim Xuyên, không ngờ còn xuất hiện sự việc như vậy.”
“Một làng nhỏ nhoi của chúng ta còn có thể xuất hiện một kẻ phản bội như Ngụy Lão Tam, huống hồ cả Kim Xuyên này chứ?”
Cửu công chúa nói: “Kim Xuyên nhiều người như vậy, có kẻ phản bội là điều rất bình thường.”
“Thật không biết bọn họ nghĩ như thế nào. Trước khi đương gia chưa nối dậy, mọi người đều sắp không sống được nữa, bây giờ đương gia cho bọn họ sống tốt, bọn họ lại quay lưng phản bội lại đương gia!” Quan Hạ Nhi căm phần.
“Phu quân từng nói, không lo có nhiều, chỉ lo phân chia không đều, người có thể dùng được ở trong làng có hạn, những người khồng được làng chọn đó, nói không chừng sẽ ghi hận trong lòng.
Bình thường có thế bọn họ chỉ nói xấu ở sau lưng, không dám thực sự làm gì, nhưng một khi có người cám dồ, thì những người này sẽ rất dề trở thành
kẻ phản bội.”
Cửu công chúa nói: “Tỷ tỷ, đây chính là lòng người!”
“Ôi, ta và đương gia quá ngu ngốc rồi, quá dễ dàng tin tưởng người khác, về sau phải ghi nhớ điều này mới dược.”
Quan Hạ Nhi đáp: “May mà có Vũ Dương muội, nếu không ta thực sự khồng biết phải làm thế nào.”
“Chúng ta là người một nhà, đó là việc ta nên làm.” Cửu công chúa cười đáp.
“Phải, đúng vậy!” Quan Hạ Nhi liên tục gật đầu: “Vũ Dương, ban ngày có thế nhìn thấy khinh khí cầu từ rất xa, kẻ xấu sẽ không dám tới đâu, muội quay về thăm Khánh phi đi, bà ấy đã cho người đến hỏi thăm mấy lần rồi.”
“Được!” Cửu công chúa gật đầu: “Tỷ tỷ cũng cả đêm không ngủ fôi, mau bớt chút thời gian nghỉ ngơi một lát đi.”
“Ta biết rồi.”
Quan Hạ Nhi nắm tay cửu công chúa, đưa cô ấy tới cửa.
Đợi sau khi cửu công chúa rời đi, Quan Hạ Nhi cũng không nghỉ ngơi, mà dạo một vòng quanh làng, nhờ lão trưởng làng sắp xếp cho dân làng sống trong nhà tranh chuyển vào nhà ngói.
Cũng may xưởng dệt và nhà ở tập thể của nhân viên hộ tống, cùng với nhà ngang mới xây đều làm
bằng gạch ngót nếu không thực sự không sắp xếp được nhiều người như vậy.
Làm xong những việc này thì đã qua buổi trưa, Quan Hạ Nhi đang chuẩn bị chợp mắt thì Tiểu Ngọc lại tới.
Quan Hạ Nhi vội vàng mặc lại quần áo, quay lại gian nhà chính: “Tiếu Ngọc, đã tìm thấy hang ổ của kẻ địch fôi sao?”
“Vần chưa.” Tiểu Ngọc đáp: “Bất kể gió thổi thế nào, bọn chúng đều có khinh khí cầu bay đến, chứng tỏ rằng bọn chúng không chỉ có một hang ổ, ta đã huy động tất cả những người có thể huy động được đi tìm rồi, trong vòng ba ngày chắc chắn có thể tìm ra được bọn chúng!”
Quan Hạ Nhi và cửu công chúa đều không đặt thời hạn cho cô ấy, đây là thời hạn mà Tiểu Ngọc tự đặt ra cho mình.
Nếu trong vòng ba ngày Tiểu Ngọc không tìm ra được hang ổ của đối phương, cô ấy sẽ không thế vượt qua được rào cản ở trong lòng.
Quan Hạ Nhi hơi thất vọng, gật đầu hỏi: “Vậy cô tới tìm ta có chuyện gì?”
“Đã có kết quả thấm vấn của những tù binh bị bắt vào đêm hôm qua, theo như những gì bọn chúng khai báo, Kim Xuyên tổng cộng có sáu địa chủ và phú thương đã che đậy cho bọn chúng thâm nhập vào, trong đó bao gồm cả ông chủ của hiệu buôn Liễu Ký – Liễu Chí Lâm, người vần luôn cung cấp sợi đay cho
chúng ta.”
Tiểu Ngọc hỏi: “Ta tới tìm phu nhân, là muốn xác nhận xem nên xử lí như thế nào.”
“Tin tức này có chính xác không?” Quan Hạ Nhi hỏi.
“Buổi sáng ta đã cho người đi điều tra rồi, rất đáng tin!” Tiếu Ngọc gật đầu.
Các vương ở Trung Nguyên giao chiến, thiên hạ bốn bề hỗn loạn, mà Xuyên Thục vì có tiêu cục Trấn Viền và nhà họ Khánh trấn giữ nên đã trở thành nơi bình yên hiếm có của Đại Khang.
Thực ra Xuyên Thục cũng có một Phiên Vương là huynh đệ của Trần Cát, nhưng vị vương gia này không có dã tâm, vẫn luôn ở trong thái ấp, thành thật làm một vương gia nhàn hạ, không có sức ảnh hưởng gì.
Xuyên Thục có nhà họ Khánh là quý tộc lâu đời có bối cảnh vững chắc, còn có tiêu cục Trấn Viễn mới nổi dậy. Sau khi Trần Cát chết, vị vương gia này cũng khồng dám nhảy ra, mà càng trở lên khiêm tốn hơn, thu mình vào trong thái ấp của mình, gần như trở thành người vô hình.
Vồ số người dân đế trốn tránh khỏi giao tranh đã đổ xô vào Xuyên Thục.
Người mà Phùng Thánh bố trí đã cải trang thành nạn dân, trà trộn vào Kim Xuyên.
Cho dù đội Chung Minh có lợi hại hơn nữa, cũng rất khó phân biệt được lai lịch của tất cả mọi người
trong thời gian ngắn.
Tiểu Ngọc biết, nhất định vẫn còn có gian tế khác trốn trong nạn dân, nhưng để tìm được những kẻ này thì cần phải có thời gian, bây giờ cô ấy chỉ có thể giải quyết những cái tên mà tù binh khai ra trước đã.
Mặc dù Cửu công chúa đã nhờ lão trưởng làng chuyển lời cho cồ ấy, nhưng trong lòng Tiểu Ngọc, Quan Hạ Nhi mới là người đứng đầu làng Tây Hà, hơn nữa chuyện này liên quan tới sống chết của mấy gia dinh, vì vậy trước khi truyền lệnh đi, cô ấy đã cố ý tới xin chỉ thị.
Trên khuôn mặt Quan Hạ Nhi xuất hiện sự đấu tranh trong chốc lát, nhưng cuối cùng vần lạnh lùng nói: “Làm theo những gì Vũ Dương nói, chém đầu cả nhà, treo trước cổng thành!”
“Rõ!” Tiểu Ngọc nhìn thật sâu Quan Hạ Nhi, trong lòng âm thầm thở dài.
Cô ấy là người nhìn Quan Hạ Nhi gả cho Kim Phi, một người lúc đầu lương thiện dịu dàng như vậy, giết gà rừng còn quay đầu không dám nhìn, có một lần cắt phải đầu ngón tay, bị mâỳ người thím Ba cười nhạo rất lâu.
Một phu nhân yếu đuối như vậy, bây giờ lại bị ép phải giết hết người trong một nhà.
Tiểu Ngọc cũng không biết nên vui mừng vì sự trưởng thành của Quan Hạ Nhi, hay nên đau lòng cho cô nữa.
Nhưng Tiểu Ngọc biết, cho dù vui mừng hay đau lòng thì quyết định của Quan Hạ Nhi là chính xác.
Sau nửa giờ, vài đội nhân viên hộ tống cưỡi ngựa lao ra khỏi làng, chạy về các nơi ở Kim Xuyên.
Mặc dù hành động của Tiếu Ngọc đã đủ nhanh, nhưng có ba nhà khi ra tay biết rằng sự việc có thế bị bại lộ, nên đã bỏ chạy trước.
Trong đó bao gồm cả Đại đương gia của hiệu buôn Liễu Ký.
Tiểu Ngọc ra lệnh cho đội Chung Minh phát lệnh truy nã toàn huyện, sau đó treo thi thể của ba nhà địa chủ bắt được ra ngoài cống thành.
Đồng thời, tuyên truyền khắp Kim Xuyên rằng những người còn chứa chấp kẻ phản bội chỉ cần chủ động khai báo thì có thế xem như không có chuyện gì, nhưng nếu bị đội Chung Minh điều tra ra, thì sẽ quy thành tội thông đồng địch phản quốc, chém đầu cả nhà!
Tiêu cục Trấn Viền làm việc trước nay dều nhẹ nhàng, rất ít khi giết người.
Bây giờ lại đột nhiên hành động như vậy, nhiều gia tộc giàu có dều rất bất ngờ, lập tức cho người đi đến huyện phủ xác thực lại.
Xác nhận lần này tiêu cục Trấn Viễn thực sự ra tay giết người, nhiều gia tộc giàu có đều bắt đầu sợ hãi.

Advertisement
';
Advertisement