Tại làng Tây Hà, nhân viên hộ tống báo tin gặp được tiểu đội do Tiểu Ngọc phái đi tìm hiếu tin tức giữa đường.
Tiểu đội trưởng phái một người đi cùng với nhân viên hộ tống trở về báo tin, những người khác tiếp tục nhiệm vụ trước đó.
Quan Hạ Nhi và cửu công chúa biết được là Đường Phi cho nổ đội quân lương của kẻ địch, ai nấy dều kích động không thôi.
Có điều chẳng phấn khởi được bao lâu, Tiếu Ngọc lại nhận được báo tin, rằng Đường Phi và đám Lão Ưng bị kẻ địch bao vây!
Chuyện lớn như vậy, Tiếu Ngọc không dám tự tiện làm chủ phái người cứu viện, đành phải dẩn Thiết Ngưu tới xin chỉ thị Quan Hạ Nhi.
“Phu nhân, hiện giờ phải làm sao?” Tiếu Ngọc hỏi.
“Còn có thể làm gì bây giờ, phái người đi cứu thôi!”
Quan Hạ Nhi không chút do dự nói.
Trước lúc tới Thiết Ngưu sợ nhất là Quan Hạ Nhi thấy chết mà không cứu, nghe cô nói như vậy thì tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng rơi xuống đất.
Anh ta đang chuẩn bị rời đi, lại bị cửu công chúa gọi lại.
“Điện hạ dặn dò gì không?” Thiết Ngưu hỏi.
“Phu quân đã từng nhắc đến một loại chiến thuật gọi là bao vây và tiếp viện, rất giống với tình
hình hiện tại.”
Cửu cồng chúa nhắc nhở: “Xét hành động gần đây của kẻ địch, rõ ràng phía sau đối phương có cao thủ, ngươi nhất định phải cẩn thận.
Nếu nhất định phải cứu, ta kiến nghị cử thêm người đến giải cứu mọi người càng nhanh càng tốt, sau đó rút lui về làng càng sớm càng tốt. Chỉ như thế, chúng ta mới có thể phát huy tối đa lợi thế của pháo đài của mình, hiếu khồng?”
“Rõ!” Thiết Ngưu gật đầu, xoay người chạy đi.
Cửu công chúa cau mày nhìn bóng dáng của Thiết Ngưu.
Theo quan điểm của cửu công chúa, việc phái người đi giải cứu Đường Phi đồng nghĩa với việc tự nguyện từ bỏ lợi thế của pháo đài và giao chiến tay đôi với kẻ thù, đây là một kế hoạch rất thiếu tinh tế, tỷ lệ thất bại cao.
Vị trí hiện tại của Đường Phi chính là một vũng lầy, một khi bị kẻ địch kéo xuống, càng phái nhiều người đến giải cứu thì càng có nhiều người bị mắc kẹt, tình thế cuối cùng càng khó giải quyết.
Cách tiếp cận đúng đắn là từ bỏ việc giải cứu và sau đó sử dụng pháo đài để phòng thủ làng.
Nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt ngược vào.
Bởi vì cô ấy cũng biết truyền thống của tiêu cục,
hiểu rằng bất kể cô ấy có nói gì, thì cũng không thể ngăn trở quyết định của Quan Hạ Nhi, tranh chấp với Quan Hạ Nhi thì chi bằng mau chóng đế Thiết Ngưu đi cứu người, khả năng thành công có lẽ có thể lớn một chút.
Hiện giờ Thiết Ngưu đã rời đi, cửu công chúa nhìn thấy xung quanh không có ai, lúc này mới nhịn không được nói: “Tỷ tỷ, nhân từ không điều khiến được binh, đánh giặc sao tránh được việc có người chết, về sau tỷ phải trở nên cứng rắn, bằng không sẽ mãi bị kẻ địch dắt mũi mất!”
“Vũ Dương, ta không hiểu điều binh khiến tưởng, ta chỉ biết đương gia đã từng nói, không từ bỏ, khống buông tay!”
Quan Hạ Nhi nói: “Đương gia còn nói, nhân viên họ tống của chúng ta có thể chết trận, nhưng không thể chết trong tuyệt vọng, nếu không có cơ hội cứu người thì đành thôi, nếu có thế cứu thì không thế từ bỏ bất cứ một chiến hữu nào!”
Không vứt bỏ, không buông tay là câu nói mà Kim Phi nói khi tiêu cục vừa mới thành lập, Quan Hạ Nhi là fans số một của Kim Phi, luôn luôn vâng theo nguyên tắc này.
Lúc trước Ngưu Bồn bị đại quân Đảng Hạng viền chinh phía Nam vây quanh, khi ấy cửu công chúa đã ý thức được có thế là kế sách của kẻ địch, không muốn phái binh đi cứu cho lắm, nhưng Quan Hạ Nhi kiên trì yêu cầu cứu viện.
Xét lý trí mà nói, cứu viện Ngưu Bôn là hành
động cứu viện thất bại.
Bởi vì tính đến thời điểm hiện tại, số người hộ tống thiệt mạng và bị thương trong trận chiến với quân viễn chinh phía Nam đó đã vượt quá tổng số người do Ngưu Bôn dẩn đi, hơn nữa còn dẫn đến việc quân Trấn Viễn và các nhân viên hộ tống chủ lực đến nay vần bị quân Đảng Hạng viển chinh phía Nam kiềm chế, không thế quay lại để tiếp viện.
Nhưng xét về mặt tình cảm, không có nhân viên hộ tống nào phàn nàn với Quan Hạ Nhi về việc đó, ngược lại càng thêm ủng hộ cô.
Lần này người bị nhốt là Ngưu Bôn và Đường Phi, lần sau người bị nhốt có thể chính là mình.
Cửu cồng chúa nghe được Quan Hạ Nhi nói như vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Cuối cùng cồ ấy cũng biết Kim Phi vì sao lại tin tưởng Quan Hạ Nhi như vậy.
Cửu cồng chúa đã từng thấy trong triều đình có những người rất phục tùng, nhưng giống như Quan Hạ Nhi, coi lời Kim Phi nói như một tín ngưỡng, thì là lần đầu tiên cô ấy thây.
Cửu công chúa tự hỏi, cô ấy không thể được như Quan Hạ Nhi.
Cho nên cô ấy rất rõ ràng, địa vị của mình trong lòng Kim Phi, vĩnh viễn không thể nào vượt qua Quan Hạ Nhi.
Đối với Quan Hạ Nhi mà nói, lời nói Kim Phi còn ngang với thánh chỉ, cô ấy không thế nói lý lẽ với cô,
chỉ có thế đợi Kim Phi trở về.
Trên thực tế, khi hiểu biết sâu hơn, cửu cõng chúa dần dần phát hiện ra Kim Phi không phải là một tướng quân đủ tiêu chuẩn, cũng không đủ tàn nhẫn giống hệt Quan Hạ Nhi.
Nhưng Kim Phi tự biết mình, hiểu rằng mình không giỏi điều binh khiển tướng, cho nên bình thường sẽ giao tiêu cục cho Trương Lương.
Lắc đầu để rũ bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, Cửu công chúa cầm ống nhòm lên khu đất cao nhìn về phía cổng làng.
Trên sân đập lúa ở cổng làng, Thiết Ngưu tập hợp 500 nhân viên hộ tống, lúc cửu công chúa nhìn sang thì họ đã cưỡi ngựa rời đi.
Trong làng vốn không có nhiều nhân viên hộ tống, trong số 500 người đó có 80% đều là ca (Têm.
Nếu họ bị giữ lại ở núi Khôi Dương, e là không có đủ nhân lực bảo vệ pháo đài trong làng.
Nghĩ đến đây, cửu công chúa càng thêm lo lắng.
Núi Khôi Dương cũng không tính xa, nhưng Thiết Ngưu bị địch phục kích nên không dám chạy nhanh dọc đường mà phái một lượng lớn trinh sát đi thăm dò con đường phía trước.
Tuy nhiên điều khiến mấy người Thiết Ngưu ngạc nhiên là họ thậm chí khồng nhìn thấy bất kỳ trinh sát nào của kẻ địch trên đường đi, thậm chí khinh khí cầu của kẻ thù đang lơ lửng trên bầu trời cũng biến mất.
Thiết Ngưu theo bản năng cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng nhìn thấy núi Khôi Dương càng ngày càng gần, chỉ có thế thuyết phục bản thân bằng những suy nghĩ như: “Bọn họ không có dầu hỏa” “Mau chóng cứu Lão Đường ra, sau đó mau chóng trở về.”
Cứ như vậy, Thiết Ngưu dẫn 500 người thuận lợi đuổi tới chỗ đỉnh núi nơi Đường Phi bị vây bắt.
Điều khiến Thiết Ngưu bất ngờ là kẻ địch vừa thấy bọn họ đến thì lập tức tản ra, mặc cho bọn họ tiếp cận Đường Phi, Lão Ưng bị nhốt trên núi.
“Thiết Ngưu, ngươi đúng là dồ ngu ngốc, trong làng chỉ có bằng đó người, sao lại dần nhiều người như vậy tới đây?”
Cấp bậc của Đường Phi không cao bằng Thiết Ngưu, nhưng lúc này nhìn thấy Thiết Ngưu thì tức giận đến độ suýt chút nữa chửi má nó.
Vừa dứt lời, anh ta đã nhìn thấy nhân viên hộ tống đứng bên cạnh lộ vẻ mặt hoảng loạn nhìn về phía sau mình.
Đường Phi quay lại, nhìn thấy hướng làng có ba cột khói bay lên trời.
Đây là mức báo động cấp cứu và cảnh báo sớm cao nhất.
“Mau trở về, có người tập kích làng!”
Thiết Ngưu sốt sắng đến độ toát mồ hồi lạnh, kéo ngựa chiến quay đầu.
Nhưng đã quá muộn để rời đi.
Phía sau chân núi, Phùng tiên sinh cười khẩy dáng vẻ “Lòng dạ đàn bà”, ngay sau đó xua tay ý bảo lính liên lạc phát lệnh.
Khi tiếng trống trận vang lên, từng đoàn lính Thổ Phiên nhào ra từ trong rừng cây, chặn đứng con đường núi mà nhóm người Thiết Ngưu vừa đi qua.
Khinh khí cầu biến mất trước đó cũng lại bay lên, có điều nó không bay về nơi này, mà đến một khe núi nhỏ cách làng Tây Hà không xa.
Mục tiêu của những khinh khí cầu này rất rõ ràng, đó là đi đến pháo đài.
Sau khi khinh khí cầu đốt cháy pháo đài, các nhóm địch vốn đang phục kích từ khắp nơi tràn ra và vung vũ khí lao về phía làng Tây Hà.
Lúc này, trong làng mất đi pháo đài bảo vệ, nhân viên hộ tống lại khan hiếm, tình hình lập tức trở nên cực kỳ nquy hiếm.