Có nhiều cựu binh Thiết Lâm Quân sống rất khổ cực, chắc chắn sẽ có không ít người đồng ý làm.

"Ngươi đừng vội mừng, tiền công của ta cũng không dễ cầm như vậy".

Kim Phi liếc nhìn Chung Ngũ: "Ngươi nói rõ với họ, ta tìm họ để hộ tống hàng hóa, sau này lúc nào cũng có thể phải đi xa, trên đường đi chắc chắn sẽ gặp thổ phỉ. Nếu sợ, thì không nên tới".

"Tới thì phải làm tốt, nếu ta phát hiện ra ai lười biếng, ta sẽ không tha".

"Tiên sinh cứ yên tâm, huynh đệ Thiết Lâm Quân không có thứ hèn nhát".

Chung Ngũ vỗ ngực nói: "Nếu ai sợ, không cần tiên sinh ra tay, ta sẽ chém hắn trước".

"Tiểu Phi, chiêu nhiều người như vậy cũng tốn không ít tiền công".

Trương Lương nhỏ giọng nhắc nhở.

Một bên là ân nhân, một bên là chiến hữu, hắn rất lo Kim Phi có ngày không phát nổi tiền công, hai bên đều khó xử.

"Chỉ cần biết nghe lời, có thể đánh nhau, tiền không phải vấn đề".

Kim Phi tự tin nói.

Lần này trở về, Phạm tướng quân và Khánh Hoài áy náy với Kim Phi, tặng y không ít vàng bạc.

Đừng nói đến ba mươi cựu binh, cho dù là ba trăm, Kim Phi cũng có thể nuôi họ.

Thật ra y vốn chỉ muốn chiêu mộ mấy cựu binh của Thiết Lâm Quân làm thuộc hạ cho Trương Lương, sau này buôn bán lớn sẽ chậm rãi mở rộng quy mộ.

Nhưng thổ phỉ núi Thiết Quán xuất hiện, khiến cho Kim Phi ý thức được sự nguy hiểm.

Bây giờ là thời đại trộm cướp hoành hành, nguy hiểm luôn rình rập khắp nơi, lần trước Tạ Quang suýt nữa lấy mạng y.

Tiền có quan trọng đến mấy cũng không quan trọng bằng mạng sống.

Huống chi Kim Phi chiêu mộ cựu binh cũng không phải để làm từ thiện, mục đích cuối cùng vẫn là kiếm tiền.

Xưởng dệt chẳng qua chỉ là bước khởi đầu trong kế hoạch của y, có những cựu binh này, Kim Phi có thể cân nhắc đến việc mở rộng quy mô, đi ra khỏi quận Kim Xuyên.

Mỗi cựu binh một tháng phát ba trăm đồng tiền công, Kim Phi có thể kiếm lại từ họ ba ngàn đồng.

"Xem ra phải đẩy nhanh tiến độ thôi".

Kim Phi lặng lẽ thở dài.

Chung Ngũ nhanh nhẹn mang hộ vệ rời đi, đến các thị trấn tìm cựu binh Thiết Lâm Quân.

Thực hành là cách thức luyện tập tốt nhất, ở Vị Châu, Mãn Thương làm doanh trại hai tháng, kỹ thuật rèn vô cùng thành thục.

Kim Phi nhìn không phát hiện ra có vấn đề gì liền rời đi.

Đầu tiên đến căn nhà mới xây ngắm một vòng, sau đó lại đến xưởng gạch.

Sau hai tháng, chỗ trống bên bờ sông chất đầy gạch, chân núi trống rộng chợt xuất hiện hai cái hố đất cực lớn.

Advertisement
';
Advertisement