Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Tiên sinh, ngài hạ lệnh cập bờ ngay đi’”
Khánh Mộ Lam nắm lấy lan can, các khớp xương ngón tay siết tới trắng bệch.
Mặt của A Mai cũng vồ cùng khó coi, khiến cô ấy vô thức nắm chặt cán đao.
Trong trận chiến phòng thủ ở Tây Xuyên, Gada đã sử dụng số lượng lớn khinh khí cầu, giờ đây họ không khỏi cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy khinh khí cầu của kẻ địch.
Huống chi còn tới cùng một lúc nhiều như vậy, thuyền lớn trên mặt sông thành bia sống, với nhiều khinh khí cầu như vậy chỉ cần một vòng công kích là có thể đốt cháy con thuyền lớn.
“Mộ Lam, cồ đừng quên, là ai làm ra khinh khí cầu?”
Đường Tiểu Bắc an ủi: “Chỉ cần có tướng công ở đây thì những khinh khí cầu kia chỉ là đồ chơi, tới bao nhiêu thì cũng tìm dường chết thôi!”
“Nhưng họ đang chiếm ưu thế!” Khánh Mộ Lam lo lắng nói.
Trong trận chiến khinh khí cầu, ai chiếm ưu thế dồng nghĩa với việc chiếm thế chủ động.
“Cô vẫn không tin tướng công sao?” Đường Tiểu Bắc cười an ủi: “Đừng lo lắng!”
Khánh Mộ Lam vô thức nhìn Kim Phi.
Lúc này Kim Phi khẽ cau mày, sắc mặt khá nghiêm túc, nhưng lại khồng có chút sợ hãi nào.
Có lẽ bị thái độ của Kim Phi và Đường Tiểu Bắc ảnh hưởng nên Khánh Mộ Lam cũng dần bình tĩnh lại.
“Tiên sinh, phía sau đã sẵn sàng.” Một nhân viên hộ tống đến xin chỉ thị: “Bây giờ bay lên sao?”
“Bay lên đi!”
Một lúc sau, các khinh khí cầu ở phía sau boong thuyền lần lượt bay lên.
“Đây là loại khinh khí cầu gì vậy?”
Khánh Mộ Lam nhìn lên bầu trời, ngạc nhiên hỏi.
Lúc này, tổng cộng có năm khinh khí cầu đang bay xung quanh thuyền, trong đó có bốn khinh khí cầu được buộc bằng dây thừng, đang lơ lửng quanh thuyền, một cái không được buộc dây, lơ lửng trong gió.
Những khinh khí cầu mà cô ấy từng thấy trước đây dều có hình cầu, nhưng khinh khí cầu này lại có hình thoi, trông hơi giống một con cá và hình dạng cũng nhỏ hơn nhiều.
Vả lại trên giỏ treo còn có một cánh quạt lớn, hình thù trông rất kỳ lạ.
“Đây là phi thuyền mới do tướng công làm ra, được thiết kế chuyên dụng để doi phó với khinh khí cầu!”
Đường Tiểu Bắc cười nói: “Khinh khí cầu chỉ có thể bay theo gió, nếu lắp máy hơi nước của thuyền
cứu sinh vào, phi thuyền có thể tự đổi hướng, muốn bay chồ nào thì bay.”
Thực ra nguyên lý của khinh khí cầu rất đơn giản, dù khồng có Ngụy Lão Tam làm phản thì sớm muộn gì kẻ địch cũng sẽ nghiên cứu ra.
Kim Phi vần luôn kiên trì với lý tưởng “Trang bị một thế hệ, dự trữ một thế hệ và nghiên cứu phát triển một thế hệ”, sao lại không chuẩn bị trước chứ?
Trước khi khinh khí cầu đời đầu xuất hiện, Kim Phi cũng đã nghĩ ra cách đế khắc chế khinh khí cầu.
ở xưởng đóng tàu Đông Hải, khi Kim Phi chế tạo máy hơi nước, cũng đã cho Đường Tiểu Bắc dần người chếtạo một chiếc phi thuyền.
Lúc đó y nghĩ dùng nhân lực để điều khiển trước, sau đó nữa mới phát triển một cồ máy nhỏ để lắp đặt vào, kết quả là giữa chừng buộc phải chếtạo ra máy hơi nước, đúng lúc cần dùng tới.
“Phi thuyền…”
Mặt Khánh Mộ Lam hơi choáng váng ngẩng đầu nhìn trời.
Lần đầu tiên cô ấy gặp Kim Phi, cồ ấy là đại tiểu thư của nhà họ Khánh, còn Kim Phi chỉ là một thợ rèn nhỏ ở một ngôi làng miền núi hẻo lánh.
Chỉ trong một năm, người thợ rèn nhỏ này da trở thành một Nhất Tự Tịnh Kiên Vương mà cô ấy và người nhà họ Khánh phải ngước nhìn.
Lúc nhỏ Khánh Mộ Lam thường xuyên vào
hoàng cung chơi đùa, nhìn thấy nhiều quan lớn quyền thế nên cũng không để ý nhiều đến sự thay đổi địa vị của Kim Phi.
Nhưng lần này gặp lại Kim Phi và Đường Tiểu Bắc, cô ấy chợt cảm thấy hơi tự ti.
Cảm giác này không phải là do địa vị chênh lệch, mà là do những thứ Kim Phi làm ra càng khiến cô ấy không thế hiểu được nữa.
Hôm qua cô ấy đã chứng kiến tốc độ của thuyền hơi nước, bây giờ lại có thể nhìn thấy một chiếc phi thuyền có thế bay tự do.
Sau vài tháng ngắn ngủi không gặp, cô ấy chợt nhận ra khoảng cách giữa mình và Kim Phi càng ngày càng lớn hơn.
Trên giỏ treo của phi thuyền, nhân viên hộ tống vầy cờ xuống phía dưới.
“Tiên sinh, Hắc Chuẩn xin chỉ thị hành động.” Thiết Chùy hỏi.
Thấy Kim Phi gật đầu, Thiết Chùy cũng lấy hai lá cờ ra vầy.
Hắc Chuấn nhận dược sự cho phép, khởi động máy hơi nước.
Phụt! Phụt!
Khói đen dày đặc bốc ra từ miệng cá, cánh quạt treo trên giỏ cũng bắt đầu quay.
Phi thuyền nhanh chóng bay cao lên, đuôi cá hướng về phía trước và bay ngược gió về phía khinh
khí cầu của kẻ địch.
“Chúng ta chỉ sắp xếp một chiếc phi thuyền bay qua thôi sao?”
Khánh Mộ Lam lo lắng hỏi.
Kẻ địch có quá nhiều khinh khí cầu, hơn nữa khinh khí cầu lại có thể tích rất lớn, nhiều khinh khí cầu cùng nhau bay như vậy, tuy vần còn ở rất xa nhưng lại có cảm giác rất ngột ngạt.
Mặt khác, phi thuyền lại nhỏ hơn bất kỳ cái khinh khí cầu nào, số lượng cũng chỉ có một cái…
“Yên tâm đi, một cái đủ đối phó với bọn họ rồi, chờ xem kịch vui thôi là được!”
Đường Tiểu Bắc vồ vai Khánh Mộ Lam một cái: “Vả lại, chúng ta vần còn bốn khinh khí cầu giữ thuyền lớn mà, cho dù có cá có lọt lưới tới đây cũng không phải là đối thủ của khinh khí cầu chúng ta!”
Khánh Mộ Lam nghe Đường Tiếu Bắc nói vậy thì cũng không nói gì nữa, đành lấy kính viền vọng ra nhìn lên trời.
Chỉ thấy phi thuyền bay càng lúc càng cao, càng lúc càng đến gần kẻ địch.
Kẻ địch chỉ biết rằng khinh khí cầu chỉ có thế bay theo gió, đột nhiên họ phát hiện ra khinh khí cầu có thể bay ngược gió, khiến kẻ địch hơi hoảng sợ.
Chỉ huy đội bay của quân địch lập tức ra lệnh cho nhiều khinh khí cầu tăng độ cao để chặn phi thuyền.
Nhưng tốc độ bay lên của họ quá chậm, khi chỉ bay lên hơn một ngàn mét, khinh khí cầu bắt đầu rung chuyển dữ dội khiến họ sợ hãi tới mức vội ngừng bay lên.
“Chuẩn bị nỏ hạng nặng, chỉ cần nhìn thấy khinh khí cầu có hình dáng kỳ lạ này đến gần, lập tức bắn nát nó!”
Nhìn khinh khí cầu bay ở trước mặt, tiểu đội trưởng lạnh giọng nói.
Sau khi chiếm dược thành Tây Xuyên, Gada thu được một số nỏ hạng nặng, lập tức phái người dưa một nửa số đó đến Kim Xuyên, hôm qua cũng vừa đưa tới.
Phùng tiên sinh lập tức đưa một số cho dpi bay, để họ đối kháng với khinh khí cầu của Kim Phi.
Những khinh khí cầu bay ở phía trước kia đều dược trang bị nỏ hạng nặng.
Nhìn thấy phi thuyền càng ngày càng đến gần, những khinh khí cầu này đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần phi thuyền tiến vào trong phạm vi của nỏ hạng nặng, bọn họ sẽ phối hợp bắn hạ phi thuyền.
Nhưng ngay khi chiếc phi thuyền còn cách họ mấy trăm trượng, nó đột nhiên bay lên nhanh chóng, trong khoảng thời gian ngắn đã nâng độ cao lên hơn hai ngàn mét.
“Vậy thì bắn thế nào được?” người trong khinh khí cầu của kẻ địch trợn tròn mắt.
Mặc dù họ cũng được trang bị nỏ hạng nặng
nhưng tầm bắn hiệu quả của nỏ hạng nặng chỉ có vài trăm mét thôi.
Nếu bắn lên trên, còn phải vượt qua trọng lực, tầm bắn còn giảm đi rất nhiều.
Kẻ địch bay cao hơn họ hơn cả ngàn mét, nỏ hạng nặng cũng khồng thể bắn tới được!
Tiểu đội trưởng trên hai khinh khí cầu ra lệnh tấn cồng, nhưng khoảng cách quá xa, những mũi tên của nỏ hạng nặng chỉ bay được nửa đường thì bắt đầu rơi xuống, hoàn toàn không thể bắn trúng phi thuyền.
Có hai khinh khí cầu khác đang cố gắng bay lên nữa, nhưng bếp lò của họ quá kém và cũng không hiểu gì về khí động lực học, sau khi bay lên hơn 1500 mét, khinh khí cầu không thể bay lên được nữa, còn rung lắc dữ dội.
Lúc này, phi thuyền đã bay lên phía trên khinh khí cầu của địch, theo lệnh của Hắc Chuẩn, hai nhân viên hộ tống cầm lựu (Jan ném xuống.
Lựu đạn rơi xuống khinh khí cầu của địch, ầm ầm nổ mạnh.
Các mảnh vỡ của vụ nổ khoét ra một lỗ lớn dài mấy mét trên khinh khí cầu của đối phương.
Sau khi bị trúng mũi tên, khinh khí cầu vẫn có thể hạ cánh an toàn, nhưng bất ngờ xuất hiện một cái lồ lớn như vậy, khinh khí cầu sao có thể trụ vững được? Nhanh chóng rớt xuống!

Advertisement
';
Advertisement