Kim Phi mang theo phi thuyền, khinh khí cầu và lựu đạn trở về làng, nhanh chóng tiêu diệt chủ lực của kẻ địch, các phiên vương lúc trước đã liều sống liều chết cũng dều dừng lại.
Giống như mặt biển dọng bồng nhiên trở nên gió êm sóng lặng.
Nhưng mọi người đều biết rằng đây chỉ là biếu hiện bề ngoài.
Người hiếu Kim Phi dều rõ ràng, y là người sống tình cảm, quan tâm đến nỗi đau khổ của người dân.
Trần Cát bị giết, đất nước loạn lạc, khói lửa lan khắp muôn nơi, con dân thương vong vô số.
Trong cuộc phục kích ở Đông Hải, cận vệ của Kim Phi bị diệt sạch.
Thổ Phiên, Đảng Hạng, Đồng Man cũng thừa cơ làm khó, hòng xâm chiếm Trung Nguyên lần nữa.
Trong loạt trận chiến tiếp đó, tiêu cục Trấn Viễn và dân làng Tây Hà bị thương vong nặng nề, thành Tây Xuyên bị tấn công, gần như toàn bộ người dân dều bị giết…
Với tính cách của Kim Phi, y không thể nào quên được những chuyện này.
Cho nên tất cả mọi người dều biết, có những cơn sóng lớn đang hình thành dưới vùng biển tĩnh lặng.
Mọi người đều đang chờ đợi, chờ đợi cơn sóng
lớn bùng phát hoặc tan biến.
Kim Phi cũng đang đợi.
Tin tức đã được loan ra, y đang chờ phản hồi từ các bên.
Những phản ứng này sẽ xác định xem tiếp theo sẽ là đánh, hay hòa.
Nhưng Kim Phi sẽ không ngồi yên chờ đợi, mấy ngày tiếp theo, y tập trung cả làng chỉ đạo xây dựng lại sau chiến tranh.
Bởi vì Phùng tiên sinh sử dụng khinh khí cầu nên trong làng bị thiệt hại nặng nề, toàn bộ nhà tranh bị thiêu rụi, một số xưởng dệt cũng không ngoại lệ.
Tốc độ phát triển của làng Tây Hà thật sự đã vượt qua sự mong đợi của Kim Phi, nhân cơ hội này, Kim Phi dẫn theo ba trưởng làng, đi vòng quanh khắp làng, còn ngồi phi thuyền để thăm dò không trung, tiến hành quy hoạch lại làng.
Sau khi truyền đạt suy nghĩ của mình cho ba trưởng làng, Kim Phi lại lao vào xưởng chế luyện.
Xưởng luyện gang bị hư hại nhẹ, mấy ngày nay khi Kim Phi quy hoạch làng, Mãn Thương và nữ học trò đã dọn dẹp xong xuôi, nguyên liệu mà Kim Phi bảo anh ta chuẩn bị cũng đã sẵn sàng.
Mấy ngày kế tiếp, Kim Phi dự định ăn ở tại xưởng luyện gang để chế tạo một máy hơi nước khác trong thời gian nhanh nhất có thế.
Có máy hơi nước thì có thế dùng nó để điều
khiển máy công cụ, việc sản xuất máy hơi nước sẽ nhanh hơn.
Cũng có thể dùng để nâng cấp các máy công cụ để tạo ra các máy hơi nước và máy công cụ phức tạp hơn
Với nguồn động năng mạnh mẽ và ổn định, phát triển công nghiệp sẽ giống như quả cầu tuyết, hồ trợ lẫn nhau và bước vào thời kỳ phát triển thần tốc.
Kim Phi đã lên kế hoạch toàn diện, nhưng kế hoạch lại không theo kịp những thay doi.
Quan Hạ Nhi luôn mong muốn có một đứa con, nhất là sau khi Kim Phi bị tấn công ở Đông Hải, sau khi bị lỡ mất đứa trẻ trong bụng cửu công chúa, mong muốn này lại càng sâu sắc hơn.
Trước đây Đường Tiểu Bắc không muốn có con cùng thay đổi thái độ hoàn toàn.
Con của Cửu công chúa mất rồi, Kim Phi phải đến an ủi chứ?
Tả Phi Phi cũng không về núi Quán Thiết mà dẫn theo một nhóm nữ công nhân dọn dẹp sạch sẽ gian nhà trước rồi vào ở, bảo bây giờ không đủ nhân viên hộ tống, cồ ấy muốn de người ở lại bảo vệ cả nhà Kim Phi.
Cũng không biết là cố ý hay vô tình, những nữ công nhân Tả Phi Phi để lại đều vô cùng xinh đẹp…
Mấy ngày nay, ban đêm Kim Phi còn bận hơn cả ban ngày, y được trải nghiệm niềm hạnh phúc của Trụ Vương – vị vua hoang dâm vô đạo, cũng được trải
nghiệm nồi vất vả của Trụ Vương.
Kim Phi cảm thấy cứ tiếp tục thế này thì kiểu gì cũng chết trẻ, bèn chạy đến xưởng luyện gang để lánh nạn.
“Tiên sinh, hôm nay ngài không quay về thật à?”
Mãn Thương vừa đổi mũi khoan mới vừa hỏi.
“Không về, làm ra được máy hơi nước thì ta mới về.”
“Phu nhân đồng ý à?”
Vạn Vũ Hồng đứng bên cạnh cười hỏi.
“Ngươi nghĩ ta giống tên sợ vợ Thiết Chùy kia à?” Kim Phi thuận miệng nói: “Là đàn ông thì phải coi trọng sự nghiệp, ta nói không về là không về.”
Những nữ công nhân khác vây quanh y đều bật cười.
Từ trước tới nay nam giới ở Đại Khang luôn có vị trí cao hơn phụ nữ, nhưng kể từ khi các nhà xưởng được mở và phụ nữ có thể kiếm tiền nuôi gia dinh, địa vị của phụ nữ dần dần được cải thiện.
Nhất là sau khi Kim Phi cấm cấm bạo lực gia dinh và trừng phạt một số dân làng vì hành vi này, phụ nữ ngày càng có vị thế hơn.
Trước kia Thiết Chùy thích dạo thanh lâu, thích nói mấy chuyện hài thô tục, thi thoảng còn thích trêu chọc các nữ nhân viên hộ tống mà anh ta thân quen, nhưng từ sau lần từ nói chuyện hài thò tục bị Bắc Thiên Tâm đánh cho mấy trận ngay trước mặt mọi
người thì Thiết Chùy cũng biết điều hơn.
Bây giờ anh ta không dám mồm miệng ba hoa nữa, cũng không dám đùa giỡn nữ nhân viên hộ tống.
Bởi vì chuyện này mà Bắc Thiên Tâm trở thành sư nương mà Vạn Hạc Minh thích nhất, ngày nào cũng í ới gọi sư nương ơi sư nương à, làm Bắc Thiên Tâm vui muốn chết.
Mấy người vừa nói chuyện vừa làm việc, khõng khí vô cùng hòa hợp, làm Kim Phi nhớ tới cảnh đời trước, khi giáo sư dần cả nhóm sinh viên đi thực tập ở nhà xưởng.
Cảm giác tiêu cực tích tụ trong lòng mấy ngày nay cũng đã tiêu tan đi bao nhiêu.
Đến chạng vạng, Quan Hạ Nhi dẫn đội trưởng cận vệ đi vào xưởng luyện gang.
“Đương gia, Nhuận Nương nấu cơm xong rồi, về ăn cơm thồi!”
Quan Hạ Nhi nâng tay áo lau vết bẩn trên mặt Kim Phi.
“Dạo này trong xưởng khá bận, hôm nay ta sẽ khồng về, ở lại day ăn chung với mấy người Mãn Thương là được.” Kim Phi xua tay nói.
“Bận rộn đến mấy cũng khồng thể không ăn không ngủ phải không?”
Quan Hạ Nhi nói: “Cho dù chàng không ăn không ngủ, mâỳ người Mãn Thương có thể không ăn không ngủ sao? Phải không Mãn Thương?”
Mãn Thương nào dám tiếp lời? Anh ta làm bộ khồng nghe thây, cúi đầu tháo mũi khoan vừa lắp vào ra.
Những nữ công nhân khác cũng làm theo, cúi đầu giả vờ bận rộn.
“Đương gia, đi thôi, ngày mai lại đến!”
Quan Hạ Nhi kéo tay áo Kim Phi: “Vũ Dương, Tiểu Bắc, Phi Phi đều đang chờ chàng đó.”
Lúc đầu Kim Phi chỉ không muốn quay về cho lắm, nhưng khi nghe cô nói vậy thì lại càng không muốn về, y giở mánh trì hoãn: “Các nàng cứ ăn trước đi, không cần chờ ta, bảo Nhuận Nương chừa chút cơm cho ta là được, ta bận nốt chồ này thì sẽ về.”
Quan Hạ Nhi là người ngoan ngoãn nghe lời, da mặt lại mỏng, nếu là bình thường nghe Kim Phi nói như vậy thì chắc chắn cô sẽ ngoan ngoãn quay về.
Nhưng lần này Quan Hạ Nhi không rời đi mà vẫn kiên trì nắm lấy tay áo Kim Phi: “Đương gia, đi thôi, bằng khồng ta gọi Thiên Tâm vào đấy!”
“Nàng muốn gọi thì cứ việc, ta sợ cô ấy chắc?”
Kim Phi nghe vậy thì không khỏi muốn ngang ngược một chút.
Quan Hạ Nhi đảo mắt liếc Kim Phi, quay ra ngoài gọi lớn: “Thiên Tâm!”
Từ sau khi theo Kim Phi, Bắc Thiên Tâm vần đảm nhiệm chức trách cận vệ, bâỳ giờ cô ấy còn ngồi xổm ngoài cửa, đang buồn chán nhìn kiến chuyển
nhà.
Nghe thấy Quan Hạ Nhi gọi mình, cô ấy lười nhác vươn vai đi đến: “Tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?”
“Đương gia không muốn trở về ăn cơm, ta sợ chàng ấy đói lả mất, muội đưa chàng về đi.”
“Đương gia, đi thôi.”
Bắc Thiên Tầm quay ra nhướn mày với Kim Phi.
“Ta đã bảo nàng là làm xong việc này rồi mới về.” Kim Phi xua tay nói: “Các nàng đi về trước đi.”
Bây giờ vấn dề không còn là có nên về ăn cơm nữa không mà là lúc thể hiện địa vị gia đình, Kim Phi tự nhủ mình phải kiên trì, không được cúi đầu.
Nhưng suy nghĩ này vừa nảy ra thì đã thấy Bắc Thiên Tâm bước thẳng tới, khom lưng gác vai lên bụng Kim Phi, thoắt cái đã khiêng cả người y lên.
Toàn bộ động tác liền mạch lưu loát, thuần thục vô cùng.
Tuy da mặt Kim Phi dày nhưng giờ cũng không đỡ nổi, y vồ lưng Bắc Thiên Tâm hét lớn: “Thả ta xuống!”
Nhưng Bắc Thiên Tâm lại không đế ý tới y, quay người đi thẳng.