“Được không, nói một lời đi?”
Khi Thiết Ngưu hỏi, bầu không khí trong sân lại trở nên ngưng đọng lại.
Mọi người đều nhìn Lý Kế Sơn, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Lý Kế Sơn còn chưa kịp mở miệng, một thanh niên mặc thường phục đã đi ra hỏi: “VỊ tráng sĩ này, Kim tiên sinh nói mời Hoàng đế Đảng Hạng đến Kim Xuyên sao?”
“Đúng vậy!” Thiết Ngưu gật đầu.
“Phụ hoàng đã truyền ngôi cho bổn vương, nên bây giờ Hoàng đế Đảng Hạng là trẫm!”
Thiếu niên nói: “Trầm sẽ đi với ngươi!”
“ồ, chuẩn bị đầy đủ rồi sao, lập Tân hoàng đế luồn rồi à?”
Thiết Ngưu nhìn thiếu niên: “Ngươi cũng rất can đảm… Nhưng, tiên sinh nói ta đưa Lý Kế Sơn về chứ không phải ngươi! Nếu như ngươi thật sự muốn đi, ông đây cũng có thế dẫn ngươi theo!”
“Nhưng…”
Thanh niên còn muốn nói thêm điều gì, lại bị Lý Kế Sơn cắt ngang.
“Con lui ra, trầm còn chưa chết, ở đây không tới lượt con nói chuyện!”
Thanh niên há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng
lại không nói gì, rồi cúi đầu lùi về sau vài bước.
Lý Kế Sơn quay đầu nhìn Thiết Ngưu: “Trầm có thể dồng ý với ngươi đến Xuyên Thục gặp Kim Phi, nhưng ngươi cũng phải đồng ý hai điều kiện của trầm!”
“Ta chỉ tới truyền lời, nên không thế, cũng không thể hứa hẹn với ngươi bất cứ điều gì!”
Thiết Ngưu nói không chút do dự: “Tiên sinh dặn ta đến nói với ngươi, ta đã làm fôi, bốn điều kiện không thiếu một cái nào, cũng không thể thêm bớt cái gì!”
“Kim Phi cũng bá đạo quá rồi nhỉ?” Lý Kế Sơn khẽ cau mày.
“Tiên sinh nhân từ như vậy, ngươi còn nói ngài ấy bá đạo sao?”
Thiết Ngưu tức giận đến bật cười nói: “Nếu ta mà là tiên sinh, thì chỉ với việc mấy năm nay các ngươi đã làm với Đại Khang, ta đây nhất định sẽ diệt Đảng Hạng các ngươi tới ngọn cỏ cuối cùng!
Bây giờ tiên sinh chỉ đưa ra bốn điều kiện mà các ngươi còn nói ngài ấy bá đạo sao?
Lý Kế Sơn, nếu ngươi là tiên sinh nhà ta, thì ngươi sẽ làm thế nào?”
Nói xong, Thiết Ngưu nhìn quanh các quyền quý Đảng Hạng khác: “Nếu các ngươi là tiên sinh nhà ta, các ngươi sẽ làm thế nào?”
Lý Kế Sơn và các quyền quý Đảng Hạ đều lộ ra
vẻ suy tư.
Đúng vậy nếu họ là Kim Phi, chắc chắn sẽ không buông tha Đảng Hạng dễ như vậy.
“Được fôi, vừa nãy ngươi đưa ra mấy điều trầm dều dồng ý rồi, ta cũng đồng ý đi với ngươi đến Kim Xuyên gặp Kim Phi!”
Vốn dĩ Lý Kế Sơn đã nghĩ mình lên đường chỉ có đường chết, nên bây giờ hắn mới điều chỉnh tâm trạng lại.
“Đã nghĩ kỹ thì đi thôi!”
Thiết Ngưu duỗi người ra, vẫy tay với Lý Kế Sơn.
“Các ngươi về đi, trầm đi đây!”
Lý Kế Sơn ném mũ và long bào lên ghế, mặc áo thường phục bên trong long bào bước xuống kiệu rồng, đứng đối diện Thiết Ngưu.
Vừa fôi hắn hơi thấp thỏm, nhưng bây giờ hắn đã hiếu rõ, trái lại hắn còn rất mong chờ để được gặp Kim Phi một lần.
“Ngươi thế mà cũng đáng để ta coi trọng một chút!”
Thiết Ngưu gật đầu, xoay người rời đi.
Lý Kế Sơn mỉm cười đi theo.
“Cung tiền phụ hoàng!”
Thiếu niên quỳ rạp xuống đất, quay về phía Lý Kế Sơn hô lên.
‘Cung tiền bệ hạ!
Các quyền quý Đảng Hạng ở xung quanh cũng quỳ xuống theo.
Thế nhưng nhóm kỵ binh không quỳ xuống mà chỉ khoanh tay trước ngực, im lặng nhìn Lý Kế Sơn rời đi.
Lão Ưng vần đang ở trên trời quan sát mặt đất, phát hiện ra Thiết Ngưu sắp rời đi, lập tức điều khiến phi thuyền hạ xuống khoảng trống dưới đất, cuối cùng treo nó lơ lửng cách mặt đất hơn mười mấy mét.
Lão Ưng mở cửa khoang giỏ treo ra, ném một cái thang dây xuống.
“Lên đi’”
Thiết Ngưu đẩy Lý Kế Sơn một cái.
Lý Kế Sơn cũng không hề tức giận mà leo lên phi thuyền bằng thang dây.
Đây là lần đầu tiên hắn có thế đến gần chiếc phi thuyền như vậy, sau khi lên lại tò mò nhìn nó.
Lão Ưng cũng phớt lờ hắn, đợi cho Thiết Ngưu lên rồi mới điều khiển cho phi thuyền từ từ bay lên.
“Nhớ kỹ, khi trở về, các ngươi sẽ phải thả toàn bộ bá tánh Trung Nguyên ra!”
Thiết Ngưu hét xuống dưới: “Nhân tiện, Tân hoàng đế kia, nhớ gửi mấy lều lương thực tới đây, đừng để bọn họ chết đói!”
Nói fôi, cũng mặc kệ người bên dưới có nghe thấy hay không, Lão Ưng điều khiến phi thuyền bay
thẳng về phía nam.
Tân hoàng đế Lý Lăng Hiên nhìn chiếc phi thuyền bay đi, rồi cũng dần quần thần Đảng Hạng đi về thành Vương.
Ngấng đầu nhìn phi thuyền bay qua thành Vương, sắc mặt Lý Lăng Hiên tối sầm, bảo thái giám truyền lệnh cho các quần thần về nhà.
Sau khi các quyền quý Đảng Hạng về nhà, chuyện đầu tiên họ làm là yêu cầu quản gia tập hợp nô lệ Trung Nguyên trong nhà lại, đưa ra ngoài thành.
“Nhớ kỹ, không được bỏ sót một ai, cũng đừng để họ chết trong nhà, hiểu không?”
Đây là lời nói của rất nhiều quyền quý dặn dò quản gia nhà mình.
Lúc này mấy chiếc phi thuyền đang tập trung ở khu giàu có quyền quý, những nhân viên hộ tống trong giỏ treo nhìn xuống, bọn họ rất sợ quản gia sẽ làm chết một hai người nồ lệ, mang đến họa sát thân cho cả nhà.
Trong phủ tể tướng, có một cô bé mười 11-12 tuổi nắm chặt lấy góc áo của anh trai mình, trong mắt cô bé lại tràn đầy sợ hãi.
Ve cơ bản, mồi lần quản gia tụ tập bọn họ lại dều không có chuyện gì tốt xảy ra, thông thường sẽ trừng phạt một hoặc hai người nô lệ, đế coi như là giết gà dọa khỉ.
Anh trai cũng chỉ mới mười ba tuổi, lúc này cũng rất hoảng hốt, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh an ủi em gái: “Đậu Đậu đừng sợ, có ca ở đây!
Hai năm trước, Đảng Hạng xâm lược phía nam, cứ mãi đánh đến khu vực Quan Trung, cả nhà bọn họ không chạy trốn, bị người Đảng Hạng bắt được.
Vì bảo vệ hai anh em, cha mẹ họ đã chết ở trên đường.
Tỷ lệ tử vong của nô lệ là rất cao, trong hoàn cảnh bình thường, những đứa trẻ như họ nếu không có sự chăm sóc của người lớn thì khó có thể sống sót đến Đảng Hạng.
May thay, một tướng lĩnh Đảng Hạng phát hiện anh trai biết chữ nên đã giữ lại.
Dù Đảng Hạng thường xuyên xâm lược Đại Khang, nhưng luôn coi trọng văn hóa Đại Khang.
Đặc biệt là với giai cấp quyền quý, văn hóa Trung Nguyên là mồn học bắt buộc của con cháu quyền quý.
Sau khi tướng lĩnh Đảng Hạng về thành, đã đưa rất nhiều nô lệ có tay nghề cho tể tướng, hai anh em cứ như vậy mà vào phủ tế tướng.
Anh trai Lý Địch trỏ thành thư dong của cháu trai tể tướng, còn em gái Lý Đậu Đậu trở thành nha hoàn trong phủ tể tướng.
Cuộc sống nô tỳ ăn nhờ ở đậu vô cùng khó khăn, đặc biệt là người em gái Lý Đậu Đậu, người thường xuyên bị các cháu trai cháu gái của tể tướng trêu chọc và bắt nạt, thậm chí còn có lần thả chó cắn cô bé.
Lúc đó Lý Đậu Đậu rất sợ hãi, rồi nhặt một cục bùn trên mặt đất dọa chó săn, kết quả suýt chút nữa bị cháu gái tể tướng treo cổ suốt đêm, cuối cùng cũng là do anh trai đi cầu xin cháu trai của tể tướng để cứu mạng em gái mình.
Kế từ lần đó, Lý Đậu Đậu trở nên rất rụt rè, nhát gan, ngoại trừ trước mặt anh trai mình thì cô bé khồng dám ngẩng đầu lên, nếu người khác nói nặng lời một chút, cô bé đã dập đầu xuống đất xin tha.
Các cháu trai cháu gái của tể tướng thấy thú vị nên thường đến trêu chọc cô bé.
Mồi lần nhìn thấy cô bé quỳ lạy, đều sẽ cười ngặt nghẽo.
Anh trai Lý Địch vô cùng tức giận lại khồng thể làm gì được.
Bởi vì cậu bé biết rất rõ là nồ lệ không có bất kỳ quyền con người nào, sự tức giận của cậu bé cũng chẳng có ý nghĩa gì khác ngoài việc mang đến tai họa cho chính mình và em gái!
Cho nên cậu bé chỉ có thể chịu đựng chờ đến khi mình lớn lên, như vậy mới có cơ hội để dẫn em gái chạy trốn.
“Nếu ta có một con diều bay lớn như vậy thì tốt biết bao!”
Anh trai ngước nhìn chiếc phi thuyền bay lơ lửng trên đầu, cõi lòng không ngớt hâm mộ.
Lúc này, quản gia trèo lên bục gồ cao, ho ho nhẹ một tiếng.
Tuy chỉ là tiếng ho tuy nhẹ nhưng vần khiến các nô lệ sợ hãi quý đầy đất.