Thật ra lý trí nói với Kim Phi rằng, thật ra tiếp nối bộ máy phong kiến vương triều cữ đều dựa vào kỹ thuật tân tiến trong tay mình, xây dựng một de quốc khổng lồ hùng mạnh mới là biện pháp có lợi nhất cho y-
Làm Hoàng đế, y sẽ đứng trên đỉnh cao nhất của thế giới này, sống một cuộc sống tốt đẹp mà kiếp trước y không dám nghĩ đến.
Đến khi đó, cả thế giới đều mặc y muốn lấy thì lấy, y muốn làm gì thì làm, không có ai có thể ngăn cấm y.
Khi mới đến Đại Khang, phát hiện thế giới này lạc hậu như vậy, Kim Phi quả thực đã từng có suy nghĩ này, hơn nữa không chỉ một lần.
Nhưng theo địa vị càng ngày càng cao, tài nguyên càng ngày càng nhiều, nhu cầu cá nhân của Kim Phi gần như đã hoàn toàn được thỏa mãn.
Năm thê bảy thiếp, vợ xinh thiếp đẹp, núi Thiết Quán còn có hàng ngàn cô nương xếp hàng chờ đợi y.
Phương diện vũ lực càng không cần phải nói, trên thế giới này, đã không còn ai xứng đáng đế Kim Phi kính sợ.
Có thể nói, y lúc này đã dưng trên dinh cao của thế giới này.
Nhưng đời người còn rất dài, không thể cứ ăn rồi chờ chết, mơ hồ sống qua một đời như vậy được?
Khó khăn lắm mới sống lại một lần, chẳng phải là nên làm điều gì đó có ý nghĩa chút sao?
Kim Phi vần luôn cho rằng, ồng trời cho mình cơ hội sống lại một lần, nhất định là có lý do.
Nhưng ông trời không nói, y chỉ có thể tự mình suy đoán.
Người nghèo cầu tài lộc, người giàu cầu quyền lực, người quyền quý cầu danh tiếng.
Khi mới đến đây, theo đuổi tiền bạc, dựa vào châu Thủy Ngọc và hắc đao dễ dàng kiếm dược rất nhiều tiền, còn mở ra được rất nhiều xưởng ngành nghề độc quyền.
Cho dù nằm yên, tiền kiếm được từ những nhà xưởng này cũng đủ để Kim Phi sống vài đời.
Ve phần quyền lợi, Kim Phi vẫn luôn không hứng thú lắm, cảm thấy dùng cả đời để tranh giành quyền lực là một việc rất ngu xuẩn.
Tiền bạc và quyền lợi, Kim Phi dều khồng hứng thú.
Bản thân nên theo đuổi cái gì?
Sau khi đoán tới đoán lui cũng không đoán đúng, Kim Phi quyết định làm theo điều y muốn.
Bản thân từng dầm mưa, cho nên khi nhìn thấy người khác dầm mưa, luôn muốn che ô cho đối phương.
Kiếp trước Kim Phi sinh ra trong một gia đình nghèo, thậm chí còn phải trải qua những gian khổ,
khó khăn của những người bình thường xuất thân bần hàn.
Sau khi đến Đại Khang, y phát hiện ra người dân ở thế giới này thảm hại hơn y trước đây rất nhiều.
Sau khi giải quyết được nguy cơ sinh tồn của chính mình, Kim Phi nảy sinh ý tưởng thay đổi thế giới này.
Khi địa vị càng ngày càng cao hơn, căn cơ càng ngày càng sâu, ý tưởng này càng trở nên mạnh mẽ hơn!
Không thế phủ nhận, trong đó còn có ý nghĩ sẽ được lưu danh vào sử sách, nhưng quan trọng hơn là thực sự không thế nhìn người dân sống mãi trong cảnh nước sôi lửa bỏng được, y muốn đế người dân có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Thực ra, Kim Phi da sớm có ý định phân chia đất của bọn cường hào địa phương.
Chỉ là trước đó y đã định thông qua một loạt các thủ đoạn giảm thu thuế, cho vay có lãi… không ngừng làm suy yếu ảnh hưởng của dỊa chủ cường hào, thông qua phương thức luộc ếch từ từ để từ từ thực hiện được mục tiêu này.
Đáng tiếc y không ngờ rằng phản ứng của tầng lớp địa chủ quyền quý lại mãnh liệt như vậy, điều này không chỉ khiến cho kế hoạch của y thất bại mà còn mang lại tai họa lớn cho y và làng Tây Hà.
Hoàng đế Trần Cát cũng vì vậy mà bị giết chết, người dân trong thiên hạ cũng rơi vào ngọn lửa chiến
tranh do cuộc hồn chiến của các vương gây ra.
Lúc này Kim Phi đã không ôm tâm lý may mắn, cũng không còn bất kỳ kỳ vọng nào với những kẻ quyền quý nữa.
Đây là một nhóm người không thấy quan tài không đổ lệ, không thể nói lý lẽ với bọn họ được.
Cho nên Kim Phi quyết định dùng cách thức đơn giản nhất, trực tiếp nhất để thay đổi thế giới!
Không phải các ngươi thích đánh nhau sao?
Vậy thì đánh đi!
Mặc dù Cửu công chúa vẫn cảm thấy ý định của Kim Phi quá mạo hiếm, nhưng dựa vào sự hiếu biết của cô ấy với Kim Phi, cô ấy có thế đoán được, lần này Kim Phi đã quyết tâm phải làm chuyện này, bản thân cô ấy khuyên giải cũng không có tác dụng.
Cộng thêm cửu công chúa luôn tràn đầy khao khát về tương lai mà Kim Phi miêu tả, nên cồ ấy dứt khoát không khuyên nữa.
Quan Hạ Nhi luôn tin tưởng Kim Phi vô diêu kiện, càng không phản đối.
Cho nên, quyết định hành động vĩ đại được các nhà sử học sau này gọi là “kinh thiên động địa” đã được Kim Phi quyết định như vậy.
Nhưng trước khi chính thức chinh phạt phiên vương các nơi, Kim Phi vần còn một việc phải làm.
“Khánh Hâm Nghiêu tới đâu rồi?” Kim Phi nhìn về phía Tiếu Ngọc.
Ngày đầu tiên y trở về đã phái Trịnh Phương đi tiếp viện cho Khánh Hâm Nghiêu, mấy ngày trước nhận được tin tức, với sự trợ giúp của lựu đạn và khinh khí cầu do Trịnh Phương mang theo, Khánh Hâm Nghiêu đã giành được đại thắng và đại bại được chủ lực Tân vương, tiến vào tám trăm dặm Tân Xuyên.
Khánh Hâm Nghiêu không vội vàng tiến lên mà sau khi sắp xếp ổn thỏa đội ngũ mới lập tức trở lại Kim Xuyên.
“Khánh đại nhân xuôi dòng, theo tốc độ thì buổi chiều hồm nay hoặc là tối ngày mai có thể đến được bến tàu.” Tiểu Ngọc trả lời.
“Anh ta tới thì bảo anh ta gặp ta ngay!”
“Vâng!” Tiếu Ngọc lấy một cuốn sổ nhỏ ra, viết lại chuyện này.
Không còn cách nào khác, sau khi Kim Phi trở về, hoạt động lớn không ngừng, mọi phương diện ở làng Tây Hà đều bận rộn.
Tiểu Ngọc là dọi trưởng đội phụ nữ đồng thời kiêm người phụ trách tiếu đội Chung Minh, cả ngày lẫn đêm đều liên tục luân chuyến trạng thái, không dùng quyển sổ nhỏ ghi lại, sợ rằng sẽ quên mất.
“Tiên sinh, còn có điều gì giao phó nữa không?”
Tiểu Ngọc cầm cuốn sổ nhỏ hỏi.
“Tạm thời không có.” Kim Phi xua tay: “Trần Văn
Viền và Thanh Diên có ở trong làng không?”
“Cóm hôm qua vừa mới đi biểu diễn về!”
“Bảo họ tới gặp ta!”
“Được!” Tiểu Ngọc gấp cuốn sổ nhỏ lại rồi rời đi.
Một lúc sau, Trần Văn Viễn và Thanh Diên cùng nhau đi vào.
Từ sau khi trở về, Kim Phi vồ cùng bận rộn, Trần Văn Viển và Thanh Diên cũng phải phụ trách đoàn ca múa, thường xuyên không ở trong làng, cho nên sau khi Kim Phi trở về, chỉ gặp mặt hai người một lần, vẫn chỉ là chào hỏi vội vàng rồi một người đều đi làm việc của mình.
Khi gặp mặt lại, Kim Phi phát hiện ra cả hai người đều đen hơn trước.
Đặc biệt là Thanh Diên, trước khi khuồn mặt trắng nõn, bây giờ lại rám nắng do phải chạy ra ngoài thời gian dài để sắp xếp biếu diễn.
“Vất vả cho hai vị rồi!”
“Không vất vả ạ!”
Hai người liên tục xua tay.
“Cả ngày bôn ba bên ngoài, sao có thể khồng vất vả chứ?”
Kim Phi cười nói: “Thanh Diên cô nương vốn đã mảnh mai, bây giờ lại mảnh mai hơn trước kia nữa!”
“Nếu như tiên sinh nói như vậy, thì cuộc sống của ta bây giờ thực sự không còn dề chịu như khi ở thanh lâu, nhưng ta thích cuộc sống hiện tại hơn!”
Thanh Diên mỉm cười nói: “ở thanh lâu, ta chỉ là một con chim hoàng yến được nuôi dưỡng, mặc dù nhìn gọn gàng xinh đẹp, nhưng ai đến cũng phải hót vài tiếng với người ta.
Bây giờ mặc dù bận rộn và thường xuyên phải dãi gió dầm sương ở bên ngoài, nhưng ta tự do, không còn phải nặn ra nụ cười vui vẻ để lấy lòng bất kỳ kẻ nào, cuộc sống như thế này, sung sướng hơn so với ở thanh lâu gấp vạn lần!1’
“Bây giờ ta cũng đam mê công việc này.” Trần Văn Viễn nói theo: “Mồi khi ta thấy khán giả rung động trước câu chuyện của mình, ta lại tràn đầy cảm giác thành tựu!”
“Các ngươi thích là tốt fôi!”
Kim Phi có thế nhìn ra hai người không giống đang nói dối, y vui mừng gật đầu, sau đó nói: “Hồm nay ta tìm hai người tới là chuyện muốn nói với hai người!”
“Có chuyện gì vậy ạ?” vẻ mặt của Trần Văn Viển và Thanh Diên lập tức trở nên nghiêm túc.
Kim Phi không tùy tiện tìm bọn họ, một khi tìm thì chứng tỏ là có chuyện lớn.