Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Tuy ta bất tài, nhưng vần tự biết rõ mình, bây giờ tiên sinh đã quyết định, ta hỏi gì hay phản đối thì tiên sinh sẽ đồng ý sao?”
Khánh Hâm Nghiêu cười trả lời.
Tuy rằng anh ta với Kim Phi không tiếp xúc nhiều, nhưng cũng biết rõ Kim Phi không phải là người xốc nổi.
Nếu đã đưa ra quyết định như vậy, có nghĩa là y đã nghĩ kỹ rồi.
Nếu khồng có đủ lý do mà đi phản đối thì Kim Phi sẽ không thay đối ý định.
Đã biết phản đối là vồ ích vậy tại sao phải phản đối?
Huống chi, với thực lực hiện tại của Kim Phi, thì Khánh Hâm Nghiêu mình đây phản đối có ích gì?
Dù sao ngôi vị Hoàng đế kia cũng không tới lượt nhà họ Khánh bọn họ, cửu công chúa là cháu ngoại gái của nhà họ Khánh, nếu cồ ấy lên ngôi thì lại càng có lợi cho nhà họ Khánh.
Cho nên dù Khánh Hâm Nghiêu có hơi bất ngờ, nhưng trước nhất anh ta vẫn chọn thần phục!
Bởi vì anh ta không nghĩ ra lý do gì đế phản đối.
“Tham kiến Ngô hoàng! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn tuế!”
Khánh Hoài cũng bừng tỉnh và quỳ xuống trước
mặt Cửu công chúa.
“Bình thân!”
Cửu công chúa cũng không đứng dậy đỡ; mà ngồi ngay ngắn trên ghế; chậm rãi giơ tay lên.
Lúc này cồ ấy đã vượt qua giai đoạn chưa thích ứng ban đầU; bắt đầu chậm rãi tiếp nhận thân phận nữ đế.
“Cảm tạ bệ hạ!”
Sau đó Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài mới đứng dậy.
Nhưng thái độ của hai người rõ ràng đã thay đổi; không còn thản nhiên như vừa rồi.
Lòng Kim Phi lại thở dài nhẹ nhõm.
Y thực sự lo là anh em nhà họ Khánh sẽ giống như Tấn vương.
Dù Kim Phi có ấn tượng tốt với Tấn vương; nhưng hai người bọn họ cũng chỉ mới gặp mặt nhau một Tân; nếu thực sự giao đấu thì Kim Phi cũng sẽ khồng chần chờ gì.
Nhưng sẽ cảm thấy rất khó chịu nếu phải chống lại quân Thiết Lâm, hoặc chống lại tiếu đoàn Thiết Hố; những người đã từng kề vai sát với Kim Phi ở dốc Đại Mãng.
Cũng may hai anh em họ không chọn cách trở thành kẻ thù.
Sau đó; Kim Phi nói kế hoạch của mình cho Khánh Hâm Nghiêu nghe.
Sáng sớm hôm sau, hai anh em cùng nhau rời khỏi làng Tây Hà, Khánh Hâm Nghiêu quay lại Tây Xuyên để chấn chỉnh Xuyên Thục.
Khánh Hoài phải trở về đất Tân, dần quân Thiết Lâm và nhân viên hộ tống chạy nhanh tới đất Tân.
Chế tạo một con thuyền hơi nước lớn khá khó khăn, nhưng chế tạo một chiếc ca-nô thì nhanh hơn rất nhiều, chỉ cần lắp một máy hơi nước nhỏ lên thuyền cứu sinh là được.
Với việc sản xuất hàng loạt máy hơi nước nhỏ, đội hộ tống tại bến tàu Kim Xuyên đã trang bị hơn mười mấy chiếc ca-nô.
Ban ngày Khánh Hâm Nghiêu đã đuổi tới bến tàu Kim Xuyên, chạng vạng đã cập bến sông Kim Mã về đến Tây Xuyên.
Sáng sớm ngày thứ ba, Khánh Hâm Nghiêu đã truyền lệnh cho các quận trưởng và huyện lệnh trên khắp Xuyên Thục, yêu cầu họ mở cửa thành, không hạn chế tiêu cục Trấn Viễn mang vũ khí vào thành.
Tiêu cục Trấn Viền có trụ sở ở khắp Xuyên Thục, sau khi đội hộ tống vận chuyển vũ khí vào thành, Khánh Hâm Nghiêu lại ra một mệnh lệnh khác, yêu cầu các quận trưởng và huyện lệnh ở các nơi giao quyền chỉ huy binh phủ cho đội hộ tống ở nơi đó phụ trách, ai kháng lệnh, giết ngay tại chỗ!
Thực ra, hầu hết các quận trưởng và huyện lệnh dều đã đoán được kết quả này khi Khánh Hâm Nghiêu ra lệnh cho họ mở cửa thành.
Nhưng binh phủ trong coi cửa thành và trị an, còn có lợi ích khi tổ chức diệt trừ thổ phỉ, đó luôn là mảnh đất màu mỡ cho các quận trưởng và huyện lệnh vơ vét, đương nhiên họ sẽ không bằng lòng giao ra.
Thế nên ngày hôm đó đã có một quận trưởng và ba huyện lệnh bày tỏ sự phản đối.
Hậu quả của họ là có thể tưởng tượng được, cùng ngày Kim Phi nhận được tin tức, đầu của họ đã bị đội hộ tống ở đó lấy xuống treo lên cửa thành.
Khi các quận trưởng và huyện lệnh ở những nơi khác vừa nhìn thấy tình hình này, dều đã trở nên ngoan ngoãn giao quyền chỉ huy binh phủ ra!
Tiếp đó, đã bắt đầu một cuộc cải cách binh phủ ở các khu vực khác nhau của Xuyên Thục.
Những người khồng chịu được huấn luyện, đào thải!
Ai không phục mệnh, đào thải!
Những kẻ bắt nạt dân thường và tiểu thương, đào thải!
Kim Phi biết trước đó Đại Khang đã đến lúc ‘hấp hối’, phải có liều thuốc nặng đồ mới có cơ hội khỏi bệnh.
Thế là y quyết định dùng đao sắc chém đứt sự hổn loạn.
Nhát đao đầu tiên giáng xuống các binh phủ ở
khắp Xuyên Thục.
Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, hơn một nửa số binh phủ ở khắp các nơi ốêu đã bị đào thải.
Đương nhiên là có người không phục, nhưng không phục thì đã bị nhân viên hộ tống ném thẳng ra ngoài.
Kẻ nào dám chống cự bạo lực hoặc lén lút giở trò sẽ bị giết ngay tại chồ!
Còn có hai huyện lệnh và đô úy khác đã âm thầm xúi giục binh lính đình công gây rối nhưng cũng đã bị trấn áp.
Huyện lệnh và đồ úy đứng sau sai khiến cũng đã bị giết.
Đương nhiên, ngoại trừ trấn áp, Kim Phi còn có sự bảo đảm cho nhóm binh lính.
Tất cả những binh phủ vượt qua quá trình huấn luyện và tuyến chọn đều được hưởng một nửa tiền công của nhân viên hộ tống.
Ba tháng một lần, tiêu cục sẽ tiến hành một cuộc đánh giá mới, những người vượt qua cuộc đánh giá ba lần liên tiếp sẽ được đãi ngộ như những nhân viên hộ tống.
Có binh phủ nào ở Xuyên Thục mà không biết đãi ngộ của tiêu cục Trấn Viễn tốt đến mức nào? Ai mà không biết tiêu cục Trấn Viễn chưa bao giờ nợ tiền công chú?
Chỉ là trước đây tiêu cục không nhận bọn họ nên
dù có ao ước đến mấy cũng đành chịu thôi.
Bất cứ lúc nào, lợi ích luôn là cách tốt nhất để chiếm được cảm tình của mọi người, không có ngoại lệ.
Suy cho cùng thì ai cũng phải sống.
Thực ra phần lớn binh phủ dều xuất thân nghèo khó, tiền công đều bị các cấp trên cắt xén, nếu không ức hiếp dân thường thì ngay cả gia dinh họ cũng khó có thể nuôi sống (Tược.
Bây giờ tiêu cục Trấn Viền đã đưa ra đủ đảm bảo cho họ, nhiều binh phủ vốn phản đối tiêu cục Trấn Viền đã nhanh chóng từ ghét trở thành thương, thành người hâm mộ trung thành của tiêu cục Trấn Viền!
Nhờ sự kết hợp song song giữa lợi ích và nắm đấm, tiêu cục Trấn Viền đã nhanh chóng nắm quyền kiểm soát binh phủ ở nhiều nơi.
Tuy nhiên, tác phong của binh phủ trước day quá tệ, Kim Phi không dám để họ ra canh giữ cửa thành hay ra trận tác chiến, mà chia nhỏ và tổ chức lại binh phủ ở nhiều nơi theo mô hình của dồn công an ở kiếp trước, phá vỡ cách sắp xếp binh phủ trước đây, mồi tiểu đội sẽ chịu trách nhiệm trị an của một khu vực, còn nhân viên hộ tống ở đó chịu trách nhiệm giám sát, còn đội Chung Minh chịu trách nhiệm âm thầm giám sát.
Ba tháng một lần sẽ tiến hành đánh giá, trong đó quan trọng nhất là bảng khảo sát của người dân trong khu vực.
Nếu người dân địa phương tố cáo binh phủ có hành động đàn áp thì một khi xác nhận được sẽ bị phải bị trừng phạt.
Hiệu quả của biện pháp này rất tốt, đế được đãi ngộ như các nhân viên hộ tống, các binh phủ đã làm việc chăm chỉ, nên trong thời gian ngắn trị an của toàn bộ Xuyên Thục đã được cải thiện rất nhiều.
Sau khi Kim Phi trở về, y đã đưa ra tối hậu thư cho các phiên vương ở nhiều nơi, yêu cầu họ trong vòng hai tháng phải đến Kim Xuyên chịu đòn nhận tội.
Lúc này, chỉ còn lại ba ngày cuối cùng trong thời hạn hai tháng, nhưng ngoại trừ Tấn Vương ra thì khồng có một phiên vương nào đến đây.
Kim Phi tưởng rằng sau khi Tấn Vương trở về sẽ công bố tin tức cửu công chúa muốn lên ngôi, nhưng cuối cùng Tấn Vương đã không làm như vậy.
Cho đến nay, Tấn Vương vẫn chưa công bố chuyện này ra ngoài.
Kim Phi không biết ồng ta tính thế nào và cũng không quan tâm.
Vào ngày đầu tiên sau khi thời hạn hai tháng trôi qua, Kim Phi đã tổ chức lề đăng cơ cho cửu cồng chúa ở làng Tây Hà.
Buổi lề diễn ra vô cùng đơn giản nhưng sau này các nhà sử học lại gọi ngày này là “Ngày trọng đại nhất trong lịch sử”.
Bởi vì ngày này, là ngày mở ra triều đại thịnh
vượng nhâì trong lịch sử Trung Nguyên.
Ngày này Kim Phi phát động chiến dịch đánh dẹp phiên vương ở khắp nơi, đồng thời chính thức tuyên bố với thiên hạ, thời đại này đã có nữ đế đầu tiên!
Niên hiệu của cửu công chúa là Tân Nguyên, có nghĩa là sự khởi đầu của một kỷ nguyên mới.
Năm này cũng được các nhà sử học sau này coi là năm đầu tiên của lịch mới.

Advertisement
';
Advertisement