Kim Xuyên đã nổ phát súng đầu tiên trong việc chia lại ruộng đất từ bọn địa chủ, cũng là một phát súng thành công.
Bởi vì đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, nhân viên hộ tống và đội Chung Minh đã phối hợp lần nhau, chia đều đất đai mồi làng cho người dân theo số lượng người mồi làng.
Lợi ích luôn luôn là thủ đoạn mua chuộc lòng người tốt nhất, không có ngoại lệ.
Lúc trước có một số người dân trong lòng không phục việc Cửu cồng chúa lên ngôi Hoàng đế, cho rằng Kim Phi không nên nhường đế vị cho cửu công chúa.
Nhưng trải qua chuyện này, cái nhìn của người dân dần dần thay đổi.
Đặc biệt là sau khi xem đoàn ca múa Kim Xuyên biểu diễn, thái độ của người dân lại thay đổi một trăm tám mươi độ.
Trần Văn Viễn biết dược ngọc tỷ dang ở trong tay Kim Phi nên đã tìm Lạc Lan để tìm hiếu về cuộc đảo chính ồ kinh thành, sau đó đã tiến hành cải biên.
Trong câu chuyện mà anh ta cải biên, lúc Trần Cát bị Trần Chinh soán ngôi đã phái cung nữ giao ngọc tỷ truyền quốc cho Kim Phi, còn ra lệnh bằng miệng để Kim Phi kế nhiệm ngôi vua.
Nhưng Kim Phi rộng lượng nhân hậu, suy nghĩ
chu toàn cho việc lớn, cảm thấy mình không giỏi trị vì thiên hạ nên sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, thì truyền ngọc tỷ truyền quốc cho cửu cồng chúa.
Trong kịch bản, Trần Văn Viền mô tả cửu công chúa thành vị vua nhân nghĩa lòng mang thiên hạ, còn nói việc cô ấy ban đầu tự nguyện gả đến Thổ Phiên hòa thân thành cửu công chúa muốn mượn danh nghĩa hòa thân đế đến Thổ Phiên ám sát Gada, chỉ là sau đó có sự cố, Cửu công chúa không đến dược Thổ Phiên, mà gặp Kim Phi, mở ra một câu chuyện tình yêu dọng lòng người.
ở trong câu chuyện, Kim Phi nhiều lần giúp đỡ Cửu công chúa lúc nguy nan, thành công chiếm được trái tim thiếu nữ của Cửu cồng chúa.
Cửu công chúa lấy thân báo đáp, tự nguyện lấy phẩm giá của một công chúa mà gả cho Kim Phi làm tiểu thiếp.
Không thế không nói, Trần Văn Viền rất biết viết truyện.
Câu chuyện này thật giả lần lộn, cũng đều là nội dung người dân cảm thấy hứng thú, rất nhanh đã được truyền bá ra.
Không cần đội Chung Minh cố hết sức dẫn dắt, những người dân đã xem câu chuyện cũng tự giác bắt đầu truyền tụng.
Hình tượng của Kim Phi và cửu công chúa cũng càng ngày càng trở nên vĩ đại.
ở cuối vở kịch sân khấu, Trần Văn Viền mượn lời
của một diễn viên đế nói, bảo vệ Kim Xuyên, bảo vệ Cửu công chúa, chính là bảo vệ thành quả lao động của chính mình.
Mấy ngày gần đây, càng ngày càng nhiều người dân chạy đến làng Tây Hà, có người tới cảm ơn Kim Phi và Cửu công chúa, cũng có người tới xin đầu quân.
Trong đó số cô nương tới xin làm binh lính nữ chiếm tỉ lệ rất lớn.
Từ xưa tới nay, Đại Khang luôn trọng nam khinh nữ, hiện tại lại xuất hiện một vị nữ đế, các phái nữ đương nhiên rất vui.
Chỉ là thời gian trước khắp nơi đều đánh tiếng chinh phạt cửu công chúa, các cô ấy mới không dám lên tiếng.
Bây giờ hình tượng của cửu công chúa đã (Tược thay doi, các phái nữ cuối cùng cũng dám cồng khai ủng hộ Cửu công chúa rồi.
Thật ra thì đây cũng là một trong những nguyên nhân Kim Phi để cửu công chúa xưng đế.
Từ xưa tới nay, kẻ có được lòng dân luôn có được thiên hạ, nữ nhân Đại Khang đông hơn nam nhân rất nhiều, nhận (Tược sự ủng hộ của các cồ ấy là việc vô cùng quan trọng.
Thế nên Kim Phi đã sáng tác lại một vở kịch sân khấu mới dựa theo câu chuyện Mộc Lan nhập ngũ ở đời trước.
Nữ nhân vật chính của câu chuyện này vẫn là
Thạch Lăng Vân đã chỉ huy người dân ồ dốc Đại Mãng đánh vào trại ngựa chiến Đan Châu, chỉ là trong câu chuyện lần này, chủ yếu kể chuyện cô ấy đi theo Trương Lương đến phía Bắc giành lại thành Du Quan.
Để diễn xuất có hiệu quả, Kim Phi cố ý để Trần Văn Viễn phóng đại những nguy hiểm mà nhóm Trương Lương gặp phải trong câu chuyện, cũng cố ý phóng đại hình tượng Thạch Lăng Vân chỉ huy nữ nhân viên hộ tống liều chết chiến đấu, bảo vệ quốc gia.
Tên của câu chuyện này, được Kim Phi đặt là Ai nói nữ không bằng nam.
Buổi sáng biểu diễn Đánh cường hào chia ruộng đất, buổi chiều lại biếu diễn Ai nói nữ không bằng nam.
Câu chuyện một khi đã được công diễn, lập tức nhận được phản ứng rất lớn.
Trước kia rất nhiều cô nương không muốn làm nữ nhân viên hộ tống trừ khi bị bắt buộc, các cô ấy thà làm việc trong xưởng dệt còn hơn.
Thế nên mấy ngày gần đây, số lượng cô nương tới làng Tây Hà xin làm nữ nhân viên hộ tống càng ngày càng nhiều.
Mặc dù Cửu công chúa tin tưởng Kim Phi, nhưng vần khá lo lắng.
Mãi cho đến lúc này, nỗi lo trong lòng cửu cồng chúa rốt cuộc cũng tan biến.
Không chỉ vì việc thử nghiệm đánh cường hào
chia ruộng đất tiến hành thuận lợi ở Kim Xuyên, còn phản ứng của phiên vương các nơi khác, cũng giống như Kim Phi dự liệu.
Mặc dù bọn họ gào thét quyết liệt, nhưng đã trôi qua nhiều ngày như vậy, vẫn không có một tên phiên vương nào dám phái binh tới tấn công Xuyên Thục.
Tiếp theo, Cửu cồng chúa lại ra lệnh cho Khánh Hâm Nghiêu và quận trưởng Quảng Nguyên, tiếp tục đẩy mạnh chính sách đánh cường hào chia ruộng đất ở Tây Xuyên và Quảng Nguyên.
Kim Xuyên là đại bản doanh của Kim Phi, các địa chủ quý tộc không dám phản kháng, nhưng Tây Xuyên và Quảng Nguyên thì khác.
Sức ảnh hưởng của Kim Phi ở hai nơi này vốn không bằng Kim Xuyên, địa chủ quý tộc ở địa phương cũng không kính sợ Kim Phi nhiều như vậy.
Chặn đường kiếm tiền của người khác giống như giết cha mẹ người khác, cửu công chúa muốn thu đất của bọn chúng, cũng không khác gì giết luôn bọn chúng.
Thế nên không ít địa chủ quý tộc cũng bỏ tiền ra tập hợp côn đồ lưu manh, có ý đồ tiến hành phản kháng.
Nhưng lần này Kim Phi không phái nhân viên hộ tống tới trấn áp bọn chúng, mà phái đội Chung Minh, khích lệ người dân địa phương tiến hành phản kháng.
Trong giới địa chủ mặc dù cũng có người tốt như Chu Du Đạt, nhưng số lượng cực kỳ ít.
Phần lớn địa chủ đều là kẻ ăn thịt người không nhả xương, không từ bất cứ thủ đoạn nào để chèn ép người dân.
Trước kia không ai làm chủ cho người dân, người dân chỉ có thể nhịn, bây giờ có đội Chung Minh làm chỗ dựa cho bọn họ, người dân đã tìm được trụ cột.
Côn đồ mà địa chủ tìm tới sao nhiều người bằng người dân?
Huống chi côn đồ chẳng qua chỉ nhận tiền làm việc, làm gì chịu liều mạng vì địa chủ?
Nhìn thấy số lượng người dân quá nhiều, phía sau còn mang cờ đen của tiêu cục Trấn Viển, tất cả côn đồ đều bị dọa chạy.
Vô số người dân vọt vào nhà địa chủ như điên.
Tiếp theo thì có thù báo thù, có oan chịu oan.
Dĩ nhiên, cũng có người dân cướp tài sản của nhà địa chủ.
Đến khi đội Chung Minh khống chế được người dân, trong nhà của địa chủ này đã không còn ai sống sót, đặc biệt là lão địa chủ làm nhiều việc ác, đã bị người dân giận dữ xé xác.
Cảnh tượng tương tự cũng diễn ra ở khắp Quảng Nguyên và Tây Xuyên.
Những địa chủ ở địa phương khác dang xem xét tình hình, trông thấy thì sợ mất mật, hoặc là ôm theo vàng bạc bỏ chạy, hoặc là chạy đến trụ sở tiêu cục
Trấn Viễn ở địa phương cầu xin, chủ động xin chia ruộng đất.
Bởi vì trong sắc lệnh của cửu công chúa nói rất rõ, địa chủ chủ động phối hợp chia ruộng đất thì không tính chuyện cũ trước kia, nhà cửa và tài sản của bọn họ, vần được thừa nhận, cũng sẽ được quan phủ bảo vệ.
Nếu khồng phối hợp thì thế nào, trong sắc lệnh không nói, nhưng các địa chủ đã biết.
Tuy sau đó còn một vài địa chủ tin tức lạc hậu tiến hành phản kháng, nhưng về tổng thể, công việc đánh cường hào chia ruộng đất tiến triển càng ngày càng thuận lợi.
Cũng chính vì quá thuận lợi, nhân lực của Kim Phi lại không đủ dùng.
Mặc dù gần đây chiêu mộ được rất nhiều tân binh, nhưng những người này thậm chí còn chưa trải qua huấn luyện tân binh, huống chi là trải qua kiểm tra, Kim Phi quả thực không dám giao nhiệm vụ chia ruộng đất cho bọn họ, chỉ có thế bảo cửu công chúa chậm lại, đồng thời yêu cầu Tiểu Ngọc mau chóng đào tạo những nhân tài cần thiết.
Trải qua hơn hai tháng, cồng việc chia ruộng đất cho cả Xuyên Thục cuối cùng cũng hoàn toàn kết thúc.
Trong hơn hai tháng qua, tiêu cục Trấn Viền và quân Trấn Viễn nhanh chóng mở rộng, số lượng người tăng lên gấp mấy lần.
Nhóm tân binh đầu tiên cũng đã kết thúc huấn luyện cơ bản, có thể phái đi rồi!
“Nên đi thu phục những tên phiên vương kia rồi!”
Kim Phi nhìn chằm chằm vào bản do, chơi với một quân cờ màu đen trong tay: “Nên bắt đầu từ đâu đây?”