“Quốc sư đại nhân, đây là một chút tấm lòng của lão phu, ngài hãy nhận lấy đi.”
“Tiên sinh là người lớn tuổi, ta không đến thăm tiên sinh đã là thiếu lề phép rồi, sao lại có thế nhận món quà này của tiên sinh nữa chú?”
Đời trước Kim Phi rất ghét phải giả vờ khách sáo. Do đó, sau khi đùn đẩy qua lại một lúc, y lập tức hết kiên nhẫn mà cầm cái rương đặt lên trên bàn luôn, rồi đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Đồng tiên sinh, ngài tìm ta có việc gì không?”
Đồng tiên sinh không quen cách nói chuyện thẳng thắn này của Kim Phi, ông ta lập tức bị nghẹn, không nói được lời nào.
Nhưng dù sao ồng ta cũng là người đã sống được mấy chục năm, Đồng tiên sinh điều chỉnh lại tâm trạng của mình rất nhanh, rồi cười nói: “Quốc sư đại nhân đúng là một người thẳng thắn. Lão phu muốn xin Quốc sư đại nhân giúp ta một vài chuyện.”
“Ngài là thầy giáo của Vũ Dương với Khánh hầu, có chuyện gì thì cứ nói đi.”
Kim Phi ra hiệu cho Đồng tiên sinh ngồi xuống.
Nhưng Đồng tiên sinh khồng những không ngồi, mà còn khom người hành lề với Kim Phi.
“Tiên sinh, ngài mau đứng lên đi, đã nói đừng làm vậy mà.”
Kim Phi vội vàng đưa tay ra đỡ.
Nhưng lần này Đồng tiên sinh không những không đứng lên, mà còn khom người nói: “Ta muốn xin Quốc sư đại nhân tha cho Tân vương và Tứ hoàng tử!”
Kim Phi nghe được những lời này thì hơi nheo mắt.
Y tưởng rằng Đồng tiên sinh tới đây vì nhà ông ta cũng có đất, cho nên muốn tới cầu xin y để y không phân chia ruộng đất của ông ta.
Thậm chí Kim Phi đã chuẩn bị sẵn lý do từ chối.
Nhưng đối phương lại nói muốn xin y tha cho Tân vương với Tứ hoàng tử!
Chuyện này làm Kim Phi rất bất ngờ, cũng cực kỳ tức giận.
Người này cũng đề cao bản thân quá rồi nhỉ?
Chỉ dựa vào việc ông ta là thầy của cửu công chúa và Khánh Hoài mà đã dám dưa ra yêu cầu quá phận như thế à?
Õng ta còn không phải là đế sư đầu tiên mà y từng gặp.
Trước đó, lúc ở dốc Đại Mãng, y từng gặp Vu Triết, ông ta cũng là một đế sư, nhưng vì đáng chết nên không phải cũng bị giết đấy à?
Ban nãy Khánh Hoài còn định đứng lên đỡ ông ta dậy, nhưng sau khi nghe dược yêu cầu này của ông ta thì lập tức ngồi xuống, dùng ánh mắt y hệt ánh mắt
của Kim Phi, anh ta nhìn Đồng tiên sinh giống như đang nhìn một kẻ ngu.
“Xem ra mắt nhìn người của Trần Cát khống được tốt lắm nhỉ, mời đế sư mà người sau còn không bằng người trước! Vu Triết từng dẫn Đan Châu đi đánh chiếm Tây Xuyên, tên đế sư này lại muốn ta buông tha cho Trần Chinh với Tân vương…”
Kim Phi vừa thầm than phiền, vừa thu tay lại, cứ để cho Đồng tiên sinh giữ tư thế khom người như cũ.
“Tân vương là một người nhẫn tâm, ông ta đối xử với dân chúng rất khắc nghiệt, tội không thế tha! Trần Chinh đã giết cả vua cha, không bằng cầm thú!” Kim Phi nói: “Đồng tiên sinh, ngài đứng lên đi, hai chuyện này, ta khồng thể nào dồng ý được!”
“Quốc sư đại nhân, không phải ngài chê ít đấy chú?”
Đồng tiên sinh khom người mở hai cái rương gổ ra.
Bên trong rương gồ xếp một loạt các thỏi vàng, ánh sáng mạnh đến mức Kim Phi suýt nữa không mở được mắt.
Khánh Hoài thấy vậy thì nháy mắt ra hiệu cho Từ Kiêu với Chung Ngũ.
Hai người vội vàng cúi đầu đi ra ngoài, giống như chưa từng nhìn thấy bên trong rương là vàng vậy.
“Bên trong những cái rương này đều là vàng bạc châu báu, tranh chữ cổ, chỉ cần Quốc sư đại nhân dong ý buông tha cho Tứ hoàng tử với Tân vương,
bọn họ sẽ cho ngài gấp ba lần thế này!”
Đồng tiên sinh chỉ vào cái rương trên mặt đất, trên mặt tràn ngập mong chờ, nhìn Kim Phi nói: “Ngoại trừ vàng bạc, còn có vải vóc, gia súc cũng sẽ được đưa đến, quốc sư đại nhân muốn cái gì, chỉ cần ngài yêu cầu, Tứ hoàng tử và Tân vương chắc chắn sẽ dốc sức làm cho ngài hài lòng!”
“Đồng tiên sinh cảm thấy ta là người thiếu tiền hả?” Kim Phi hơi buồn cười.
Với thân phận hiện giờ của y, tiền bạc đã mất đi tác dụng, cho dù là kiếp trước, lúc vừa đến Đại Khang, Kim Phi cũng sẽ không vì tiền tài mà phá vỡ nguyên tắc của mình.
“Nghe nói tiên sinh có tiếng là người trong sạch, bốn vị cô nương này là Tân vương cố ý chọn cho đại nhân!”
Đồng tiên sinh vầy tay với bốn cô gái ở phía sau: “Các cô ấy không chỉ am hiểu cầm kỳ thi họa, mà còn nắm được các loại kỹ thuật giường chiếu, với lại hoàn toàn là gái trinh, chưa từng bị bất cứ người đàn ông nào chạm vào!”
Quốc sư đại nhân có thể đưa về thử xem, nếu vừa ý ngài, Tứ hoàng tử và Tân vương lại đưa đến cho ngài nhiều cô nương hơn nữa!”
Bốn cồ gái nhìn về phía Kim Phi mỉm cười rạng rỡ, chậm rãi bước tới.
Bắc Thiên Tâm đứng ở cửa liếc mắt sang nhìn mấy cô gái đó một cái, sau đó cô ấy tựa như đang
cười nhìn Kim Phi.
“Đứng lại!”
Kim Phi hơi tức giận ra lệnh cho các cô âỳ đứng lại, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Đồng tiên sinh: “ở trong mắt Đồng tiên sinh, Kim Phi ta là người thiếu hiểu biết như thế à?”
Bọn họ vì muốn hối lộ Kim Phi mà tỉ mỉ chọn ra bốn cô gái này, vừa xinh đẹp, có vóc dáng, có khí chất, ngoài ra còn mỗi người mỗi vẻ.
Cho dù nhìn từ phương diện nào thì cũng là những người đẹp hàng đầu.
Nhưng Kim Phi đã không còn là người giống như kiếp trước, là một tên nhà quê chưa trải sự đời kia nữa.
Có biết bao nhiêu cô gái của núi Thiết Quán với xưởng dệt làng Tây Hà đang chờy, con số đó rất lớn, đương nhiên cũng không thiếu người đẹp.
Đặc biệt là những cô gái núi Thiết Quán với xưởng dệt làng Tây Hà, y còn biết tận gốc rễ nhà họ.
Mà mấy cô gái trước mặt y đều là người do kẻ địch đào tạo ra, ai biết nửa đêm có ra tay bóp chết mình hay không chứ?
Đó là lí do vì sao Kim Phi chỉ liếc nhìn mấy cô gái ấy, sau đó thu hồi ánh mắt, đồng thời che giấu cảm xúc mà lùi lại vài bước.
“Lão phu đương nhiên biết rõ quốc sư đại nhân không thiếu tỳ nữ, nhưng có thêm những cô gái này,
quốc sư đại nhân có thế làm cho Xuyên Thục phát triển một cách mạnh mẽ, còn có thể giúp cho dân chúng của đất Tân với Trung Nguyên thoát khỏi thảm họa chiến tranh, sao quốc sư đại nhân lại không nhận chứ?”
Đồng tiên sinh nhanh chóng nói: “Hơn nữa về sau mồi năm, Tứ hoàng tử và Tân vương đều sẽ tiếp tục nộp lên số bạc tương đương như vậy, chỉ cần quốc sư đại nhân gật đầu một cái là được.”
Nghe thấy Đồng tiên sinh nói như vậy, Kim Phi cuối cùng cũng hiểu vì sao phái chủ hòa của Đại Khang lại nhiều người như thế.
Bởi vì chiêu này dùng rất tốt.
Đánh giặc là một chuyện cực kỳ tốn tiền, lại còn nguy hiểm với vất vả.
Sau khi đánh thắng, việc cai quản địa bàn cũng khiến cho người ta cảm thấy đau đầu.
Nếu khồng đánh mà vẫn có thể thu được lợi ích thì còn tiếp tục đánh đánh giết giết làm gì chứ?
Còn tiền của Tứ hoàng tử với Tân Vương ở đâu ra, đám người đó bóc lột dân chúng như thế nào thì liên quan gì đến y chứ?
Có lẽ trước đây người Đảng Hạng với người Đông Man cũng nghĩ như thế, cho nên mới có chuyện sau khi thu được lợi ích thì rút quân về.
Nhưng Kim Phi không phải người Đảng Hạng, cũng không phải người Đông Man, thứ mà y đang theo đuổi không phải là tiền tài.
Đó là lí do vì sao mà Kim Phi vần không hề do dự mà từ chối lời đề nghị của Đồng tiên sinh đưa ra: “Chiến tranh là việc lớn, không thế coi như trò đùa của trẻ con được! Đại Khang nhất định phải hoàn chỉnh, Trần Chinh với Tan vương cũng nhất định phải chết, chuyện này đã được định sẵn rồi! Không chỉ có bọn họ, còn có Tấn vương, sở vương, Tương vương cũng đều phải chết!”
“Quốc sư đại nhân, chuyện này thật sự không thể thương lượng lại ư?”
Đồng tiên sinh đứng thẳng lưng lại, ông ta thu hồi vẻ mặt mong chờ kia fôi đứng dậy.
“Không thương lượng được!” Kim Phi dùng giọng điệu kiên định nói.
“Ôi, ta đã nói với Tân vương rồi mà, Kim Phi đúng là một tên không biết lễ phép, không có liêm sỉ, kiêu căng, tự cao, không có khả năng chấp nhận cầu hòa, ngài ấy không phải không biết, nhưng vần phái ta tới xem thử, thôi vậy, bây giờ chắc đã khiến cho ngài ấy hết hy vọng fôi…”
Đồng tiên sinh lắc đầu, đột nhiên hét lên: “Ra tay đi!”
Sau đó Kim Phi lập tức nhìn thấy bốn cô gái kia dồng thời giơ tay lên, lao tới phía y với Khánh Hoài!
Bên ngoài lều trại, những gia đinh đang khiêng rương cũng xông vào trong!
Tốc độ của mâỳ chục gia đinh đó không chậm hơn Bắc Thiên Tâm với Thấm Nhi bao nhiêu, rõ ràng đều là những cao thủ tử sĩ!