“Xưởng in đã hoàn thành, hiện đang tiến hành làm mẫu khắc chữ, xưởng sản xuất giấy cũng đã xây xong, ta đã báo từ mấy hôm trước, đợt giấy đầu tiên đã được làm ra nhưng chất lượng không đạt, công nhân đang cải tiến lại, dạo gần đây ta quá bận chưa kiểm tra được”.
Cửu công chúa nói: “Theo lời dặn của phu quân, xưởng giấy và xưởng in được xây dựng ở hạ lưu sông, cách đây không xa. Phu quân có muốn đến xem không?”
Kim Phi ngấng đầu nhìn trời: “Vần còn sớm, vậy thì đi xem một chút.”
Nghề làm giấy và in ấn có liên quan đến việc phổ cập giáo dục và bồi dưỡng nhân tài của Đại Khang, Kim Phi rất de tâm.
Trong mấy tháng làm công việc phân chia ruộng đất ở đất Tân, gần như mỗi lần viết thư cho cửu công chúa, đều nhắc đến chuyện này.
Lần đầu tiên Cửu cồng chúa thấy Kim Phi coi trọng một việc như vậy, cô ấy đã tạm dừng việc ở những công trường khác, chuyển gạch từ lò gạch và nhân lực sang xưởng sản xuất giấy và xưởng in ấn .
Thiết Chùy vần luôn đi theo Kim Phi, nghe thấy sắp đi xưởng làm giấy, anh ta chủ động sắp xếp người chuẩn bị ngựa mà không cần Kim Phi căn dặn.
Khi mấy người bước ra sân nhỏ, mấy chục con ngựa đã chờ ở cửa.
Lão ưng cũng chủ động cho phi thuyền bay lên,
phụ trách canh gác trên không.
Điều này cho thấy Thiết Chùy và Lão ưng đều đang trưởng thành, Kim Phi rất hài lòng.
“Vũ Dương, Thấm Nhi đâu?” Kim Phi hỏi.
Thấm Nhi hầu như đều ở cạnh cửu công chúa như hình với bóng, nhưng Kim Phi nhìn một vòng vần không thấy cô ấy đâu.
“Thấm Nhi…” cửu công chúa thở dài: “Đi rồi”.
“Đi rồi hả?” Kim Phi hơi bất ngờ: “Có ý gì? Lần trước lúc về khống phải vần tốt sao?”
“Phu quân chàng nghĩ gì vậy?”
Cửu cồng chúa vốn dĩ hơi buồn bực lại bị Kim Phi chọc cười: “Thấm Nhi bị thương, tâm trạng không tốt, tháng trước cõ ấy đế lại một lá thư nói muốn ra ngoài đi dạo, sau đó đi rồi”.
“Hóa ra là như thế!”
Kim Phi thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra lần trước trở về thấy tâm trạng Thấm Nhi hơi buồn phiền, nhưng y không giỏi an ủi người khác, nên không hỏi, chỉ nghĩ rằng khi nào gặp lại Ngưu Bôn sẽ hỏi về hôn sự của hai người họ.
Có thể Ngưu Bôn gần đây vần luôn ở Tây Xuyên, Kim Phi bận rộn chuyện phân chia đất đai nên đã quên mất chuyện này.
Nghĩ đến Ngưu Bôn, Kim Phi hỏi: “Ngưu Bồn
đâu?1
“Ngưu Bôn cũng đi rồi.”
“Để Ngưu Bôn và Thấm Nhi ra ngoài cùng nhau giải tỏa cũng tốt, hai người cũng có thể chăm sóc lần nhau”.
“Ngưu Bôn không đi cùng Thấm Nhi”.
“Tại sao?” Kim Phi kinh ngạc hỏi.
“Lúc Thấm Nhi rời đi không nói với Ngưu Bôn, là Châu Nhi nói chuyện này cho Ngưu Bôn.”
Cửu cồng chúa nói: “Sau khi Ngưu Bôn biết tin đã viết thư cho ta xin nghỉ phép, nói rằng muốn đi tìm Thấm Nhi, ta đã dồng ý rồi.”
“Đây không phải là đang làm càn sao?” Kim Phi hơi lo lắng: “Nàng phái người đi tìm chưa?”
“Ngưu Bồn vần luôn giữ liên lạc, nhưng Thấm Nhi dường như cố tình tránh mặt chúng ta, chẳng có tin tức gì cả”.
Cửu công chúa nói: “Nhưng Châu Nhi đã dặn dò tiêu cục và thương hội, bảo bọn họ khi ra ngoài hoạt động hãy chú ý đến Thấm Nhi”.
“Cô nương này thật là!” Kim Phi vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ.
Thật ra y có thế hiếu được nổi lòng của Thấm Nhi.
Có thể trở thành thị nữ thân cận của Cửu công chúa, cô ấy chắc chắn là tinh anh mở một đường máu đi ra trong số hàng ngàn vạn tử sĩ.
Người nhưvậydều rất kiêu ngạo.
Nhưng bây giờ cô ấy bị mù, chân bị què, dung mạo cũng bị hủy.
Mặc dù Cửu công chúa và Ngưu Bôn đều không để ý, nhưng Thấm Nhi kiêu ngạo thì vẩn để tâm.
Cho nên cô ấy lựa chọn không từ mà biệt.
“Hy vọng cô âỳ sẽ sớm nghĩ thông suốt”.
Đại Khang hiện tại rất hồn loạn, nếu Thấm Nhi một lòng muốn trốn tránh, muốn tìm cô ấy rất khó.
Nhưng Kim Phi ngược lại không quá lo lắng cho sự an toàn của cô ấy.
Dù sao cũng là tinh anh trong số các tử sĩ, dù Thấm Nhi có bị què một chân thì cũng không phải là người mà người bình thường có thể đoi phó được.
Bởi vì Thấm Nhi, bầu không khí trở nên khá ngột ngạt, cho đến tận xưởng làm giấy, bầu không khí mới khá hơn.
Làm xưởng giấy là một công việc gây ô nhiễm nặng nề, vì đế tránh ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của dân làng, Kim Phi yêu cầu xây dựng xưởng giấy cách bờ sông ngoài làng vài dặm về phía hạ lưu.
Xưởng in ấn ở trên và xưởng giấy ở dưới.
Trước tiên Kim Phi dần người vào xưởng in.
Bây giờ, làng Tây Hà và làng Quan Gia cùng với những người làm cồng tới từ bên ngoài làng Tây Hà đã thống nhất thành một làng.
Lão trưởng làng của làng Tây Hà phụ trách tất cả các công việc khác nhau trong làng, Triệu Lão Sơn
– tổ trưởng tổ hai và trưởng làng làng Quan Gia là ông Tam phụ trách xây dựng và phân cồng nhân lực.
Phụ trách xưởng in lúc này là ông Tam.
Thấy Kim Phi đến, ông Tam vội vàng tiến lên đón: “Cô gia, ngài về khi nào đấy? Sao Hạ Nhi cháu không báo trước một tiếng?”
Õng Tam cứ làm như không nhìn thấy Cửu cồng chúa ở bên cạnh.
Kim Phi biết, ông Tam rất bất mãn với việc y đưa Cửu công chúa lên ngôi.
Thật ra không chỉ có ồng Tam mà những người khác trong làng Quan Gia dều như thế.
ở thời đại này, họ không có ý kiến gì về việc Kim Phi lấy vợ bé, trước kia khi gặp cửu công chúa, họ vẫn niềm nở.
Nhưng từ khi Kim Phi đế cửu công chúa lên ngôi xưng đế, người làng Quan Gia đã không thoải mái nữa.
Theo bọn họ thấy, Quan Hạ Nhi mới là vợ cả của Kim Phi, cho dù Kim Phi không muốn làm hoàng đế, dù phải chọn một nữ nhân làm hoàng đế, y trước tiên nên chọn Quan Hạ Nhi.
Cho nên bây giờ rất nhiều người nhà họ Quan nhìn thấy cửu công chúa đều coi như không thấy.
“Ông Tam, đương gia vừa về lúc nãy, xuống phi thuyền là tới đây ngay.”
Quan Hạ Nhi sợ cửu công chúa lúng túng, cũng
sợ Kim Phi nổi giận, vội vàng nói: “Bệ hạ và đương gia đều rất coi trọng xưởng in, muốn tới xem một chút.”
Quan Hạ Nhi bình thường đều gọi cửu công chúa là Vũ Dương, nhưng giờ cố ý gọi là bệ hạ là muốn nhắc nhở ông Tam, cửu công chúa vẩn đang đây.
Nhưng không biết ông Tam nghe không hiếu hay cố ý không nghe hiểu, ông ấy kéo Kim Phi vào trong: “Cô gia, đi, ta dần ngài đi xem xưởng in.”
Phía sau, Quan Hạ Nhi kéo cánh tay cửu công chúa, mặt đầy vẻ khó xử nói: “Vũ Dương, ông Tam là một người thồ lồ, muội đừng so đo với ông ấy.”
“Tỷ tỷ, tỷ đừng nói lời khách sáo vậy”, cửu công chúa cười nói: “ông Tam thẳng tính, thích hay không thích đều bày hết trên mặt, còn tốt hơn nhiều so với những kẻ gian xảo bằng mặt không bằng lòng”.
Thật ra, cửu công chúa quả thật không quan tâm lắm đến cách nghĩ của làng Quan Gia, càng không nghĩ đến việc báo thù.
Bởi Cửu công chúa biết tình cảm của Kim Phi dành cho làng Tây Hà và làng Quan Gia, nếu như cô ấy thật sự trả thù ông Tam, rất có thể Kim Phi sẽ trở mặt với cô ây.
Rất không đáng.
Làng Tây Hà quá hẻo lánh, Kim Phi không thể nào ở mãi nơi này.
Sau khi bình định được tất cả các phiên vương, y
nhất định sẽ trở lại kinh thành.
Nơi đó mới là trung tâm của Đại Khang.
Đến lúc đó nói không chừng cô ấy và người làng Quan Gia cả đời khồng gặp lại, việc gì bây giờ phải tức giận vì ông Tam.