“Ta và muội muội sẽ đi theo Quốc sư đại nhân cả đời, đại nhân kêu chúng ta đi chỗ nào thì chúng ta đi đến đó!”
Lý Địch vỗ ngực hứa hẹn.
“Ngươi mới bao nhiêu tuổi, lại nói chuyện cả đời rồi?”
Kim Phi cười nói.
“Bao nhiêu tuổi cũng không quan trọng, từ nhỏ cha ta đã nói với ta rằng làm người có ơn phải trả mới có thể đứng ở đời, nếu không có Quốc sư đại nhân, chắc chắn ta và muội muội vần còn đang sống cuộc sống làm trâu làm ngựa ở Đảng Hạng, ơn nghĩa to lớn này của đại nhân, cả đời này ta với muội muội cũng không thể đền đáp hết!”
Lý Địch nói: “Khi ở Đảng Hạng, ta đã quyết tâm rằng nếu thực sự có thể sống sót về lại Đại Khang, Lý Địch ta đời này dù có làm trâu làm ngựa cũng phải đền đáp ơn nghĩa to lớn của đại nhân!”
“Địch Địch, không hổ là một đứa trẻ từng đọc sách, biết ăn nói lắm!”
Õng Tam giơ ngón tay cái lên với Lý Địch: “Nói hay lắm, đây mới đàn ông của Đại Khang ta!”
“Chăm sóc muội muội cho tốt, có chuyện cứ tới tìm ta, nếu ta không có ở đây thì cứ tìm ông Tam.”
Mắt Kim Phi đầy tán thưởng, lại vỗ vai Lý Địch thêm lần nữa.
Đứa nhỏ này đầu óc lanh lẹ, làm việc cũng chăm chỉ, Kim Phi có ấn tượng rất tốt với cậu bé.
Nếu bồi dưỡng một chút, ắt cũng thành tài.
Nhưng cũng chỉ vậy thôi, Kim Phi khồng thể lãng phí nhiều thời gian cho một đứa trẻ.
Từ lâu Lý Địch đã phát triển được khả năng quan sát biểu cảm đoán ý khi ở Đảng Hạng, thấy biểu cảm Kim Phi thay đổi đã chủ động cúi đầu đi sang một bên.
Chuyện này càng khiến Kim Phi có ấn tượng tốt với Lý Địch hơn.
Nhưng y cũng không nói thêm gì nữa mà nhìn qua ông Tam: “ông Tam, ông chuẩn bị cho công việc sắp chữ thế nào rồi?”
“Đã làm xong khuôn theo yêu cầu của tiên sinh, Lý thợ mộc nói chỉ cần khắc chữ cũng đủ, hẳn là có thể dùng.”
“Đưa ta đi xem!”
“Dạ!”
Õng Tam nhanh chóng dẫn đường ở phía trước.
ở cuối xưởng có mấy dãy kệ gỗ, trên kệ có mấy cái hộp gồ nhỏ.
Cái hộp gồ đựng một loạt ồ vuông nhỏ.
Kim Phi cầm một ký tự hình vuông đã hoàn thành, vừa lúc nhét nó vào lưới nhỏ.
“Không tệ, không tệ!”
Kim Phi mỉm cười gật đầu.
Trước khi Kim Phi đến, cách in sách chủ yếu ở Đại Khang là dùng tấm đất sét hoặc các vật liệu khác để khắc chữ rồi in ra.
Mổi lần ấn một tờ, đều phải khắc một tấm bảng, vô cùng tốn công sức.
Hoặc đơn giản là sao chép thủ công.
Mà in kiểu di chuyến là sử dụng khuôn đúc ra các ký tự có sẵn, sau đó sắp xếp các ký tự này lên hàng lại đế in thống nhất.
Như vậy các ký tự đúc ra hoàn toàn có thể tái sử dụng, vả lại việc kết hợp và sắp xếp hàng cũng rất thuận tiện.
Nói ra thì vô cùng đơn giản.
Thực ra nguyên lý hoạt động của máy hơi nước cũng rất đơn giản.
Chẳng lẽ hàng ngàn năm tới nay, không có ai để ý là nước sôi sẽ nâng nắp lên sao?
Chắc chắn là có người để ý nhưng không ai nghĩ tới chuyện sâu xa hơn, hoặc có nghĩ đến nhưng không tìm được ý tưởng phù hợp.
Thật ra, không chỉ có máy in và máy hơi nước mà còn có rất nhiều thứ khác cũng như vậy.
Sau khi ai đó làm được, những người khác sẽ nghĩ, ồ, sao lại đơn giản thế nhỉ? Ta cũng có thể làm được.
Nhưng tại sao ngươi không nghĩ ra nó trước khi
có người khác làm ra nó chứ?
Kim Phi đi vòng quanh khuôn mầu một lúc, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, y mới đưa mọi người ra khỏi xưởng in.
Xưởng làm giấy ở ngay bên cạnh, chỉ cách đây mười phút đi bộ.
“Các nàng cảm thấy ngột ngạt thì có thể về trước.”
Kim Phi quay đầu nhìn qua cửu công chúa và Quan Hạ Nhi.
Quá trình trong xưởng làm giấy phức tạp hơn nhiều, hơn nữa mùi vị cũng khá nồng.
“Trầm luôn nghĩ có thế làm giấy từ phế liệu như vỏ cây rơm rạ rất thần kỳ, cũng muốn đến xem từ lâu nhưng gần đây bận quá nên chưa có thời gian đến, bây giờ mới rảnh tới đây, dù thế nào cũng phải xem cho kỹ một chút.”
Khi đến nơi đông người, cửu công chúa lại tự gọi là trầm.
Trước đó Đại Khang đã có nghề làm giấy, nhưng yêu cầu về tài liệu rất khắt khe, chưa kể tới người dân bình thường, nhiều nhà giàu có cũng không được tùy tiện sử dụng.
Sau khi Kim Phi cải tiến cách làm giấy, lâỳvỏ cây rơm rạ làm nguyên liệu chính, đã lập tức giảm được phí tổn một cách đáng kể.
Có thể ông Tam không hiểu ý nghĩa trong đó,
nhưng cửu công chúa là vua của một nước, lại quá hiểu rõ ý nghĩa của việc này.
Kim Phi không chỉ nói với cửu công chúa một lần, là muốn phổ cập giáo dục cho toàn dân, muốn cho tất cả người dân Đại Khang có thể đọc được sách.
Tuy Cửu công chúa không nói rõ ràng nhưng cô ấy luôn cảm thấy đây là một nguyện vọng cao đẹp không thế thành hiện thực.
Nhưng bây giờ cửu công chúa đã biết, suy nghĩ của Kim Phi cũng không hề hảo huyền.
Nếu xưởng làm giấy có thể làm ra giấy từ vỏ cây rơm rạ, thì chắc chắn có thể hạ giá giấy xuống mức thấp nhất có thể.
Cùng với việc in chữ rời, thì chuyện Kim Phi nói phổ cập giáo dục cho toàn dân đã đi hơn nữa chặng đường.
Nghĩ đến mỗi người dân Đại Khang dều biết chữ, Cửu công chúa đã phấn khích đến mức lòng bàn tay cũng run lên.
Càng có nhiều học, thì sẽ càng có nhiều nhân tài xuất hiện.
Mười hai mươi năm nữa, e là Đại Khang sẽ không còn thiếu nhân tài nữa.
Làm giấy là một quá trình vồ cùng phức tạp, Kim Phi đã ở đó hơn hai giờ, cẩn thận kiếm tra toàn bộ quá trình, chỉ khi thấy không còn vấn đề gì nữa thì mới rời đi.
“Tiên sinh, bây giờ về sao?” Thiết Chùy hỏi.
“vẫn còn sớm, ta lại muốn đi xưởng thủy tinh xem một chút,” Kim Phi ngẩng đầu nhìn màu trời, sau đó quay đầu hỏi cửu công chúa và Quan Hạ Nhi: “Hai nàng về hay đi cùng ta?”
Tường xưởng in ấn và xưởng làm giấy đều có lỗ lớn, thời tiết càng ngày càng lạnh, phải làm ra kính thủy tinh ra càng sớm càng tốt đế bịt mấy cái lồ kia lại.
“Cùng đi với chàng.” cửu cồng chúa nói.
Quan Hạ Nhi cũng gật đầu.
‘Vậy đi đến xưởng thủy tinh.”
“Dạ!” Thiết Chùy gật đầu, ra hiệu cho chiếc phi thuyền trên trời.
Phi thuyền lập tức chỉnh hướng, bay về phía đông.
Xưởng thủy tinh ở Trường Xà Câu, xưởng làm giấy ở làng Tây Nam, trước đây muốn đến xưởng làm giấy thì phải đi qua làng.
Nhưng hiện nay quy mô cồng nghiệp của làng Tây Hà đã khá lớn, đường trong làng ngày xưa ốêu là ngõ hẻm, hai xe ngựa không thế qua mặt nhau nên thường xuyên ùn tắc.
Để giải quyết vấn dề này, Kim Phi đã mở rộng đường trong làng khi dân làng đang xây nhà mới.
Ngoài ra, còn bắt chước quốc lộ ở kiếp trước, xây một con đường rộng hơn năm thước quanh làng
để giải quyết triệt để vấn đề này.
Mấy người họ cưỡi ngựa chiến chạy như bay trên đường, khi đi ngang qua làng, Kim Phi đột nhiên dừng lại, chỉ vào cánh dồng lúa mì bên đường hỏi: “Đây là đất của ai?”
Gần đây Xuyên Thục cũng từng có mấy trận tuyết, hầu hết các cánh đồng ruộng lúa mì đều bị tuyết dày bao phủ, chỉ có cánh dồng lúa mì này là vẫn còn thấy ngọn, có vẻ như đang phát triển rất tốt.
“Tiên sinh, đây là ruộng thí nghiệm của Ngụy tiên sinh và Lão Đàm.”
Quan Hạ Nhi chỉ vào một ngôi nhà tranh cách đó không xa nói: “Chàng xem kìa đó chẳng phải là Đàm đại nương sao?”
“Trời lạnh vậy, sao Đàm đại nương khồng ở trong làng mà ở đây làm gì?” Kim Phi buồn bực hỏi.
“Mảnh đất này là bảo bối của Lão Đàm, ông ấy sợ thú hoang phá hoại nên nhờ Đàm đại nương ở đây trông coi.” Quan Hạ Nhi nói.
“Nếu ông ấy thật sự quý trọng mảnh đất này, tại sao không tự tới trông coi?” Kim Phi không vui lắm.
Ngôi nhà tranh kia trông giống như một ngôi nhà tạm bợ, xung quanh lại không có gì thứ gì khác để che chắn nên hẳn là rất lạnh.