Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Kim Phi không giỏi đoán ý của người khác thông qua sắc mặt của họ, bởi vậy y không phát hiện ra ý nghĩ của Lão Điền. Nhưng cửu công chúa đã nhìn ra, cô ấy nói: “Lão Điền, sau này nếu ngươi đến tìm tiên sinh mà tiên sinh không ở nhà, ngươi có thế đến tìm trầm. Trẫm sẽ giải quyết cho nguơi!”
“Đa tạ bệ hạ. Ngô hoàng vạn tuyết vạn tuế vạn vạn tuế!”
Lão Điền vừa nghe liền cảm thấy mất hứng.
Thực sự thì Kim Phi thường khống hay ở nhà, nhưng cửu công chúa là hoàng đế, phần lớn thời gian dều ở trong làng.
Kim Phi cũng khồng giỏi toan tính, lúc này cũng nghe hiếu cửu công chúa đang nói bóng gió, y tức giận đạp cho Lão Điền một cước: “Lão già này! ông học cái thói nói vòng vo tam quốc từ bao giờ thế?”
Người nhà quê da thịt rắn chắc, cũng không có nhiều mưu tính như vậy. Lão Điền ăn một cước này của y cũng không nổi giận chỉ cười ngây ngô.
Chuyện này cũng khiến Kim Phi ý thức được tầm quan trọng của giao tiếp, y quay đầu nói với cửu công chúa: “Bây giờ mỗi ngày nàng đều phải xử lý rất nhiều chính vụ, vô cùng bận rộn. Nàng về nói với ba vị trưởng làng một tiếng, nếu sau này trong làng xảy ra chuyện mà không tìm được hai chúng ta thì đi tìm Hạ Nhi. Nàng đừng bận lòng chuyện trong làng nữa.”
Nếu những người khác nghe thấy những lời này
của Kim Phi, chắc chắn họ sẽ cho rằng Kim Phi đang cảnh cáo Cửu công chúa, ý bảo cồ ấy bớt can thiệp vào chuyện trong làng.
Nhưng cửu công chúa hiểu rất rõ tính cách của Kim Phi, cô ấy biết Kim Phi đang lo cô âỳ quá mệt nhọc mà thôi, chứ không có ý gì khác.
Thế là Cửu cồng chúa gật đầu, cười nói: “Được, về đến nơi ta sẽ đi tìm ba vị trưởng làng ngay!”
“Lão Điền, xưởng in và xưởng làm giấy mới đi vào hoạt động. Bên ồng hãy cố gắng tranh thủ thời gian, mau chóng sản xuất thủy tinh càng sớm càng tốt.”
Từ sau khi trở về từ đất Tân, ngay cả nhà cũng chưa về vội mà chạy ngay đến xưởng in ấn và xưởng sản xuất giây. Sau đó lại chạy vội sang xưởng sản xuất thủy tinh, Kim Phi cũng đã cảm thấy hơi mệt.
Dù sao xưởng sản xuất thủy tinh cũng không xảy ra vấn đề lớn gì, Kim Phi giao việc cho họ xong bèn dẩn người rời khỏi xưởng thủy tinh.
Khi đi tới cửa, trong đầu Kim Phi vần đang suy nghĩ chuyện phái người đến vùng duyên hải phía Nam một chuyến.
Thủy tinh được vận dụng quá rộng rãi trong ngành công nghiệp, mà Kim Phi biết cách tốt nhất để chế tạo được thủy tinh chất lượng cao chính là ứng dụng kỹ thuật thủy tinh nổi.
Mà khâu quan trọng nhất trong ứng dụng kỹ thuật thủy tinh nổi là phải xây một ao nước lớn, sau
đó đun nóng cả ao, rồi đặt thủy tinh đã đun nóng vần còn trong trạng thái mềm lên trên chất lỏng thiếc nóng chảy để thủy tinh lơ lửng trên lớp thiếc lỏng.
Như vậy bề mặt thủy tinh sẽ được làm phẳng, hơn nữa sẽ không xuất hiện những gợn sóng.
Nhưng muốn xây được ao thiếc lỏng, cần phải có một lượng lớn thiếc.
Mà mỏ thiếc trong nửa phân bố rải rác chủ yếu ở các địa phương phía nam và một số vùng thảo nguyên khu vực Đông Bắc.
Bây giờ Đông Man chiếm cứ vùng thảo nguyên phương Bắc rộng lớn đến nay vẩn chưa bị đánh bại, thi thoảng bọn họ còn đánh lén thành Du Quan.
Người Đông Man đa phần là dân du mục, tính lưu động vô cùng lớn, ngoài vương thành ra, hầu như không còn thành trì nào khác. Dân chúng chăn bò chăn cừu, sinh sống di chuyến theo nguồn nước và đồng cỏ.
Sau lần đầu tiên bị khinh khí cầu oanh tạc, Đông Man đã rút lui hoàn toàn khỏi vương thành.
Thảo nguyên gần như vô cùng vô tận, muốn tìm được người ở thảo nguyên là quá khó, số người trong tay Trương Lương vừa không đủ, cũng không dám đi cách thành Du Quan quá xa, vì vậy có muốn cũng lực bất tòng tâm.
Dưới tình hình này, muốn khai thác được mỏ thiếc ở thảo nguyên nhất định sẽ bị người Đông Man đánh lén phá hoại, độ khó quá lớn!
Thảo nguyên Đông Man không được, vùng Đông Nam cũng không được.
Bởi vì khu vực kia bây giờ thuộc về một quốc gia tên là nước R.
Mặc dù quốc gia này vồ cùng thân thiện với Đại Khang, nhưng ngươi muốn khai thác mỏ của nước họ, nước R chắc chắn sẽ khồng dồng ý. Thậm chí quan hệ của hai nữa cũng bởi vậy mà xảy ra rạn nứt.
Mặc dù Kim Phi không sợ, trong lòng y đã sớm cho nước R xác nhập vào bản đồ Đại Khang, nhưng bây giờ y đã có quả nhiều kẻ thù, phải giải quyết những tên đó trước, y không muốn gây ra nhiều rắc rối hơn nữa.
Suy đi tính lại, nơi thích hợp nhất vần là vùng phía Đông.
Phía Đông kiếp trước phát triển phát đạt, lúc này lại là một mảnh đất hoang sơ. Vừa hay Kim Phi có thể mượn cơ hội này bình định vùng duyên hải phương Nam, làm bước đệm chuấn bị thu phục nước R.
Hơn nữa phía Đồng giáp biến, sau khi khai thác thiếc sử dụng thuyền hơi nước đế đưa đá quặng hoặc thành phẩm về Xuyên Thục cũng dơn giản hơn các nơi khác.
Tuy vậy những chuyện này không phải một sớm một chiều là có thế hoàn thành, Kim Phi quyết định trở về phải tìm Trương Lương bàn bạc một phen.
Đang nghĩtới Trương Lương, kết quả vừa ra khỏi
xưởng thủy tinh đã thấy Trương Lương đã dẫn theo mấy người Hầu Tử cường tráng, Thạch Lăng Vân đứng ngoài cửa.
“Chào tiên sinh! Bái kiến bệ hạ!”
Dưới sự dần dắt của Trương Lương, đám người kia quỳ một chân xuống chào Kim Phi và cửu công chúa theo kiếu nhà binh.
“Bình thân!” Cửu công chúa hơi nhấc tay lên.
Kim Phi chạy nhanh tới, dùng sức vồ thật mạnh lên bả vai Trương Lương, nói: “Lương ca, mọi người vất vả rồi!”
Phương Bắc giá rét, đừng nói Thạch Lăng Vân, ngay cả đám người cao to đen hôi như Trương Lương, sắc mặt cũng đen và thô ráp hơn so với trước.
Người không biết còn tưởng rằng bọn họ là mấy lão nông dân 40 -50 tuổi.
“Không vất vả!” Trương Lương lắc đầu, nói: “Bảo vệ quốc gia vốn là bổn phận của đàn ông chúng ta. Chúng ta phải tận tụy hết mình với công việc. Được tiên sinh lãnh đạo thu phục thành Du Quan, giao cho việc canh phòng thành Du Quan là vinh hạnh lớn lao của bọn ta!”
“Lương ca biết nịnh hót rồi ư? Xem ra Lương ca ở phương Bắc học được rất nhiều thứ nhỉ!” Kim Phi cười, nói: “Thành Du Quan do huynh chinh phục cũng do huynh phòng thủ, sao lại là ta lãnh đạo rồi?”
“Tiên sinh, ta không nịnh ngài. Nếu không có ngài cung cấp vũ khí thì với mấy nghìn người bọn ta
sao có thể thu phục được thành Du Quan?”
Trương Lương khoát tay nói: “Không nhờ có tiên sinh, có lẽ chắc chúng ta đã chết ngay khi bị phục kích lần đầu rồi!”
“Nhắc tới lần đầu tiên bị phục kích mới nhớ, đám Đông Man chạy đến Hà Bắc giờ sao rồi?” Kim Phi hỏi.
Ban đầu Trương Lương tới thành Du Quan, người Đông Man điều động mấy chục ngàn binh sĩ, mưu toan giết hết quân của Trương Lương ở bên ngoài thành.
Tiếc thay, chuyện không như mong muốn của bọn chúng, Đông Man không những không giết được quân chinh phạt của Trương Lương mà còn bị họ đánh cho không còn manh giáp, tổn thất nặng nề.
Lúc ấy sau khi kị binh Đông Man bị đánh tan, bọn chúng lại khồng quay lại Đông Man, mà lại di chuyển sang phía nam thành Du Quan.
Vua Đông Man định bụng khi Trương Lương tấn cồng thành Du Quan, bọn chúng sẽ ra tay từ phía sau, tiến hành công kích từ hai phía.
Đáng tiếc, kế hoạch bọn chúng lại thất bại.
Trận chiến phòng thủ và tấn công thành trì như vậy dều kéo dài lâu, đánh suốt mấy tháng là chuyện rất bình thường.
Nhưng tốc đọ tấn cồng thành Du Quan của Trương Lương thực sự là quá nhanh! Nhanh đến mức đám tàn quân Đông Man kia còn chưa kịp chạy về phía Nam đã bị đánh cho tan tác
Thế là đám tàn quân Đông Man rơi vào tình cảnh lúng túng.
Đường về thành Du Quan bị chặn, bọn chúng chỉ có thể đi lang thang khắp mười sáu châu Yến Vân.
Phần lớn dân chúng mười sáu châu Yên vân đều bị bọn Đông Man giết sạch, họ chỉ đành săn thú để sống sót, cuộc sống quá mức khó khăn.
Sau này Kim Phi bị tập kích trên biển, đám người kia mới tạm được bình an. Bọn chúng chia thành những nhóm nhỏ, có nhóm tới địa bàn của Tấn vương cướp bóc, có nhóm xuôi thẳng về phương Nam, vượt qua dòng sông Hoàng Hà, cướp bóc của cải của dân chúng dọc theo bờ Trung Nguyên.
Bây giờ Kim Phi đã trở lại nhưng vẫn chưa kịp thu phục Trung Nguyên, Kim Phi cũng không biết phương hướng cụ thể của bọn tàn quân Đông Man.
“Thưa tiên sinh, đám tàn quân kia đã tới nhờ cậy Tấn vương rồi.”

Advertisement
';
Advertisement