Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Bước vào học đường, một bà lão hơn bốn mươi tuổi đang quét dọn trong sân.

Nhìn thấy đám Kim Phi tới, vội thu chổi lại tới chào hỏi: “Tiên sinh, bệ hạ!”

“Hiệu trưởng Bạch, bình thường đều là bà quét dọn vệ sinh à?”

Kim Phi nhìn xung quanh, phát hiện mặt đất trong sân và vách tường xung quanh đều sạch sẽ, hiển nhiên không phải do trẻ con quét dọn: “Hiệu trưởng Bạch, chuyện vệ sinh trong sân để các trẻ em quét dọn là được rồi.”

“Ta không dạy học, bình thường đám trẻ đi học rồi, ta cũng không có chuyện gì, nên thuận tay quét dọn tí thôi.”

Hiệu trưởng Bạch cười nói: “Đám trẻ phải đọc sách, nghỉ học phải làm việc giúp gia đình, có thời gian còn phải ôn tập bài vở nữa.”

“Vậy thật sự khổ cho bà rồi.”

Bây giờ trẻ con trong học đường, gần như đều đã từng chịu khổ, sau khi tan học sẽ chủ động đi làm việc nhà.

“Chỉ quét dọn thôi, có gì mà cực khổ chứ, so với ngày trước thì tốt hơn trước cả trăm lần rồi!”

Hiệu trưởng Bạch lắc đầu nói: “Trước ta chưa từng dám nghĩ tới, người như ta còn có thể dạy dỗ giáo dục người khác, nhờ có tiên sinh coi trọng bà già này!”

Lúc còn trẻ gia cảnh hiệu trưởng Bạch sa sút, bị bán vào thanh lâu.

Cô nương trong thanh lâu tới khoảng ba mươi tuổi là gái lỡ thì rồi, sẽ bị thanh lâu bán đi.

Nhưng vì hiệu trưởng Bạch đọc sách biết chữ, còn am hiểu cầm kì thư họa, nên tú bà mới giữ bà ấy lại dạy dỗ các cô nương.

Đường Tiểu Bắc đã từng được hiệu trưởng Bạch dạy học.

Sau khi học đường của làng Tây Hà được thành lập, trẻ em càng ngày càng nhiều, dần dần không quản lí được, cần tìm một hiệu trưởng tới để trù tính sắp xếp công việc.

Mặc dù các giáo viên nữ tìm được lúc trước cũng dạy học rất nghiêm túc, nhưng không ai có thể gánh vác được vai trò quan trọng này.

Do đó Đường Tiểu Bắc đã đề cử hiệu trưởng Bạch với Kim Phi.

Nếu nói lúc đầu Đường Tiểu Bắc là một quả trứng vàng, thì hiệu trưởng Bạch chính là gà mái có thể đẻ trứng vàng.

Vì những cô nương mà bà ấy dạy dỗ ra, rất nhiều người đều thành hoa khôi, giá trị con người cũng tăng mạnh.

Lúc đầu để đưa Đường Tiểu Bắc ra ngoài, Kim Phi còn phải đấu trí đấu dũng với tú bà, tốn rất nhiều tâm tư.

Nhưng lần này chỉ phái người đi tới Xuân Phong Lâu, tú bà đã thoải mái thả người đi.

Từ sau khi vào thanh lâu, hiệu trưởng Bạch chịu đủ khinh bỉ và kì thị, chưa từng nghĩ có một ngày có thể trở thành tiên sinh dạy dỗ người khác.

Cho nên bà ấy cực kì để tâm tới công việc này, ngày nào cũng nghĩ phải dạy dỗ trẻ em thế nào cho tốt.

Cả đời hiệu trưởng Bạch từng nếm trải phú quý, cũng từng nếm trải suy bại, những cái này đều lắng đọng theo thời gian trôi qua.

Cộng thêm sự rèn luyện của thanh lâu, khiến hiệu trưởng Bạch hiểu rõ cách sống, sau khi tới đây, chẳng mấy chốc đã nắm được công việc của học đường.

Quan Hạ Nhi từng nói với Kim Phi, sau khi hiệu trưởng Bạch tới đây, rõ ràng đám trẻ đã thay đổi, Tiểu Nga nghe lời lễ phép hơn trước rất nhiều.

“Hiệu trưởng Bạch, sau này không cần nói cảm ơn nữa, bà chỉ cần dạy bọn trẻ thật tốt, chính là lời cảm ơn tốt nhất với ta rồi.”

Kim Phi nhìn vườn trường gọn gàng sạch sẽ, nghe tiếng đám trẻ đọc sách lanh lảnh, trong lòng cũng cực kì vui mừng: “Sau này có chuyện, cứ tới tìm ta, nếu ta không ở đây, bà hãy đi tìm Hạ Nhi, Tiểu Bắc, tìm trưởng làng cũng được.”

“Nếu tiên sinh đã nói vậy, đúng lúc ta cũng có chút việc muốn tìm tiên sinh đây.”

“Mời hiệu trưởng Bạch nói.”

“Đầu tiên ta nhận sai với tiên sinh, gần đây trong học đường có một đứa trẻ tên Lý Đậu Đậu mới tới, rất nhát gan, mấy đứa trẻ khác dọa nạt một chút là quỳ xuống cúi lạy, có mấy đứa trẻ cố ý chọc con bé, làm cho đứa bé này không dám đi học, đi làm với ca ca rồi.”

Hiệu trưởng Bạch nói: “Đây là công việc ta chưa làm tốt, xin tiên sinh trách phạt!”

Thật ra Đậu Đậu quỳ xuống cúi lạy là bệnh cũ do Đảng Hạng để lại, không phải chuyện ngày một ngày hai là thay đổi được.

Nhưng hiệu trưởng Bạch không vì thế mà biện giải cho bản thân, đầu tiên thừa nhận lỗi lầm của bản thân, nói rõ bà ấy đã thật sự suy đi nghĩ lại, chứ không đơn thuần là sợ Kim Phi trừng phạt.

Điểm này khiến Kim Phi cực kì hài lòng, ai ủi nói: “Ta biết chuyện của Đậu Đậu, không liên quan nhiều tới hiệu trưởng Bạch, không cần quan tâm quá.”

Sau đó y lại nói: “Có đều mấy học sinh cố ý trêu Lý Đậu Đậu, cần phải quản giáo, Tiểu học làng Tây Hà cũng tuyệt đối không cho phép xuất hiện tình huống bắt nạt kẻ yếu!”

“Tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ xử lí chuyện này thật tốt!”

Hiệu trưởng Bạch nói: “Ta đã hỏi rõ mấy đứa trẻ cầm đầu rồi, tiếp theo ta sẽ đi tìm hiểu là do bọn chúng bướng bỉnh, hay cố ý bắt nạt Lý Đậu Đậu, nếu là cố ý bắt nạt, ta sẽ đi tìm người lớn nhà chúng để nói chuyện đàng hoàng.”

“Chuyện này để hiệu trưởng Bạch sắp xếp là được, cho dù là con cái nhà ai bắt nạt người khác, đều không cho phép, bao gồm cả Quan Tiểu Nga, nếu cô bé cũng bắt nạt Lý Đậu Đậu, bà nhất định phải nói với Quan Hạ Nhi.”

Trước đây Tiểu Nga là vua của đám trẻ trong làng, bây giờ bên cạnh còn có hai người giúp đỡ là muội muội của Đường Tiểu Bắc và A Xuân, địa vị càng vững chắc hơn.

Kim Phi rất lo cô bé ngày càng đi sai hướng, phát triển thành tính cách ngang ngược.

“Tiên sinh, mặc dù Tiểu Nga cô nương hơi hung hăng, nhưng rất có tinh thành trọng nghĩa, phát hiện trẻ em bắt nạt Lý Đậu Đậu, cô bé đều đi giúp đỡ, nếu không có cô bé, Lý Đậu Đậu sẽ càng bị bắt nạt nhiều hơn.”

Hiệu trưởng Bạch nói: “Đây không phải là ta cố ý khen Tiểu Nga, nhưng trên phương diện này thì đứa trẻ đó thật sự đã làm rất tốt, tiên sinh không cần lo lắng, có điều tiên sinh nên chú tới bài vở của Tiểu Nga một chút, đứa bé này quá ham chơi, luôn không theo kịp bài học, cần chăm chỉ hơn.”

“Về ta sẽ bảo Hạ Nhi nhắc nhở con bé học hành cho tốt.” Kim Phi gật đầu.

Quả thật Tiểu Nga không có thiên phú đọc sách gì, đặc biệt là học thuộc lòng, một đoạn Tam Tự Kinh ngắn ngủi, mà Kim Phi dạy cả buổi sáng cũng không dạy được, thuộc được đoạn này, thì quên mất đoạn trước.

Vì chuyện này mà Quan Hạ Nhi đánh cô bé không biết bao nhiêu lần, nhưng cứ không được, không nhớ được là không nhớ được.

“Ngoài chuyện Đậu Đậu ra, ta còn muốn mời tiên sinh xem thử, có thể mở rộng học đường hơn được không.”

Hiệu trưởng Bạch nói: “Bây giờ trong làng luôn mở rộng, càng ngày càng thuê thêm nhiều công nhân, trẻ em tới đọc sách cũng càng ngày càng đông, e là tới đầu xuân sang năm, phòng học sẽ không đủ dùng nữa.”

“Ta đã bàn bạc chuyện này với trưởng làng rồi, đợi hoàn thành dự án xưởng in ấn và xưởng làm giấy, các công nhân đó sẽ lập tức xây dựng thêm một học đường khác ngoài làng.”

Kim Phi cười nói: “Trường học mới dự kiến có diện tích tới một trăm mẫu, ít nhất có thể tiếp nhận ba ngàn học sinh tới học tập, còn có thể cung cấp chỗ ở cho một số học sinh.”

“Một trăm mẫu?” Hiệu trưởng Bạch ngơ ngẩn: “Xây to vậy à?”

“Hiệu trưởng Bạch, một trăm mẫu không coi là lớn, trẻ em đọc sách sẽ càng ngày càng nhiều, bây giờ chỉ là tiểu học, sau này còn có trung học, đại học.”

Kim Phi nói: “Tương lai ta sẽ xây dựng dựng một ngôi trường trên chục ngàn mẫu ở Kim Xuyên, bồi dưỡng ra nhiều người tài hơn!”

“Trường học trên chục ngàn mẫu, e là dù toàn bộ học sinh Kim Xuyên đều vào đó học, cũng không dùng hết đâu?” Hiệu trưởng Bạch nói.

“Không chỉ là học sinh của Kim Xuyên, ngôi trường đó sẽ tuyển sinh khắp Đại Khang.”

Mặt Kim Phi lộ vẻ khao khát, chậm rãi nói: “Ngôi trường này không chỉ phải mời người tri thức, còn phải mời chuyên gia ở mọi phương diện tới giảng dạy, không chỉ phải dạy học sinh đọc sách biết chữ, còn phải dạy chúng làm ruộng, dạy chúng làm nghề y, dạy chúng làm công!”

Advertisement
';
Advertisement